Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Tôi chưa từng ở nhà của Tô Thừa, không quen lắm môi trường của khu chung cư này.

ăn cơm xong Tô Tiểu Ngôn làm loạn , tỏ đòi đi . Tôi bảo ông bà nội của bé dẫn đi bé không chịu, cứ thế chui tôi, gào khóc là đòi đi .

Ông bà nội bé đành chịu: “Tiểu Ninh à, đi cùng các con.”

Tôi đồng , đổ đầy bình của nhóc con. Đến môi trường lạ, có lẽ nhóc con hơi bất an, đi cứ nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, cũng không đuổi theo Tiểu Hắc nữa. Nhưng nhóc con đáng yêu, khuôn và dáng người thế nào cũng không thể ra việc bé thích ăn cứt chó, vì vậy có khá nhiều người lại vuốt ve vì thấy bé đáng yêu.

Đi được khoảng mười phút, nhóc con nói là muốn uống , tôi buông tay bé ra, cho bé uống . Một người phụ nữ mặc váy màu xanh lá cây không biết từ đâu xông ra, cúi người bế nhóc con rồi chạy mất. Tôi ngây người một chút, lập tức toát mồ hôi lạnh, vội vàng bỏ bình ra rồi tóm lấy cánh tay cô ta, hét to: “Cô bắt con tôi làm gì?”

“Ninh Ninh…” Nhóc con sợ hãi, hai đong đầy , òa khóc nức nở.

“Ngôn Ngôn, chị dâu!” Tô – người đang dắt con ch.ó đi cách đó không xa – nghe thấy tiếng động lập tức chạy ngược lại.

Người phụ nữ mặc váy xanh lá cây trừng dữ tợn tôi: “Cô buông tôi ra, là con tôi!”

Tôi không , hét to: “Có kẻ bắt cóc trẻ con!”

chạy tới trước, kìm hai cánh tay của “kẻ bắt cóc”. Ngay đó, tôi giật lại nhóc con từ vòng tay của người phụ nữ lạ . Tôi nhóc con.

Không ngờ là bỗng nhiên, Tô buông “kẻ bắt cóc” ra, hỏi vẻ không chắc chắn: “Minh Duyệt?”

Tôi chưa từng gặp bạn gái cũ của Tô Thừa, nhưng vẫn biết tên của cô ta là Minh Duyệt.

“Trả con tôi cho tôi!” Minh Duyệt đẩy Tô ra, tay định giật đứa trẻ tôi.

Tôi lập tức lùi lại, tránh tay cô ta.

Sắc cô ta thay đổi, liếc tôi một đầy hung ác. Giây tiếp theo, cô ta nở nụ cười, lấy ra vài viên từ túi xách rồi chúng cho nhóc con: “Ngôn Ngôn, , lại nào.”

Vốn dĩ nhóc con đang úp tôi, nghe thấy vậy ngừng khóc, thút thít ngẩng đầu, quay lại cô ta: “?”

Một lát , bé do dự tay cầm lấy một viên .

tôi chùng xuống.

Tô Thừa nhóc con cho tôi không nhắc đến Minh Duyệt, tôi không rõ nếu nhóc con chịu đi tôi phải làm sao?

“Đúng, là .”

Ánh của Minh Duyệt hàm chứa đắc , tay ra, toan bé. Không ngờ là nhóc con lại quay đầu, chui tôi, tôi vô thức lấy bé, lùi lại.

“Tô Tiểu Ngôn không muốn cô .”

Ánh của Minh Duyệt trở nên ảm đạm: “Tô Ngôn, , mau lại nào.”

Nhóc con không quay đầu lại, cứ khư khư lấy tôi.

Ánh của Minh Duyệt thay đổi. Cô ta tôi bằng ánh độc địa, giọng nói chói tai: “Đó là con trai ruột của tôi! Lâm Ninh và Tô Thừa kết hôn, bọn cô đã ngược đãi con trai tôi, cô mau trả thằng bé lại cho tôi!”

Người xung quanh ngày càng đông. Họ vây quanh chúng tôi bàn tán xôn xao.

“Rõ ràng người ngược đãi nó là cô!”

Tôi hét lớn hơn cô ta, lập tức lấy điện thoại ra, mở một bức ảnh album rồi nó cho mọi người xem rõ: “Ngôn Ngôn mới bốn tuổi, sao cô có thể nhẫn tâm vứt thằng bé ở nhà một mình suốt ngày liền không ngó ngàng gì? là hình ảnh của Ngôn Ngôn lúc bé về từ chỗ cô cách một tháng. Bé con bị nhốt phòng, bị đói suốt thời gian dài gần ngày.”

Tôi điện thoại cho Tô , bảo cô ấy tiếp tục cho đám đông vây xem cho rõ:”Bức ảnh tiếp theo là báo cáo khám sức khỏe của Ngôn Ngôn. Lúc đó, bé bị suy dinh dưỡng.”

Tôi nghiêng người, không Minh Duyệt trực tiếp đối nhóc con: “Cô không xứng làm bé.”

Đồng tử Minh Duyệt co lại. Cô ta lại trừng nhóc con tôi: “Mày… Tao mới là người sinh ra nó, dựa đâu chúng mày không cho nó đi theo tao.”

Tôi cười lạnh lùng: “Vậy báo cảnh sát đi, vừa hay, chúng tôi sẽ tố cáo cô về tội ngược đãi trẻ em.”

Minh Duyệt nghẹn họng, liếc xéo tôi mấy : “Cô cứ đợi đấy, thứ cướp con người khác thật là trơ tráo.”

Cô ta lại liếc nhóc con một : “Đồ vô ơn!”

Minh Duyệt đi, tôi vỗ nhẹ m.ô.n.g nhóc con: “Dậy đi, con đi rồi.”

Một lúc , nhóc con mới ngẩng đầu cười tôi, lộ ra hàm răng nhỏ: “Ninh Ninh…”

Tôi nhấc bổng nhóc con bằng cả hai tay, không đến nụ cười lấy của bé, hôn một thật mạnh má bé. hôn, tôi lại nhớ chuyện bé từng bôi cứt chó , tôi lại “phì phì phì” mấy tiếng, tỏ ghét bỏ.

Nhóc con hoàn toàn không hay biết tôi ghét bỏ, nắm tay nhỏ gần miệng tôi, khóe môi ẩn hiện chút dãi: “, , …”

Bé mở tay ra, bàn tay là viên sữa bé lấy từ tay Minh Duyệt.

Tôi giật phắt lấy: “Ăn là sẽ bị sâu răng đấy. Hôm nay, bà nội đã cho con ăn hai viên rồi, không được ăn nữa!”

“Oa!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương