Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Tôi tận mắt chứng kiến mẹ của Thẩm Tại Châu – Thái tử gia giới Kinh Thành – cầm thẻ ngân hàng, đi không ít cô gái xinh đẹp.
ấy luôn nói một câu:
“Cầm lấy 5 triệu này, rời khỏi con trai tôi.”
cô gái đó không mấy lay động, bởi vì bây giờ vật giá leo thang, 5 triệu còn chẳng mua nổi một căn nhà ở thành phố Kinh.
nữa, nếu quen Thái tử gia, số tiền nhận được còn có thể nhiều gấp trăm con số đó.
Thế nhưng mẹ anh nói :
“Nếu cô còn tục bám lấy con trai tôi, tôi sẽ khiến cô biến mất khỏi Kinh Thành.”
Tôi – một nhân viên bưng trà – cũng đứng ngây .
cô gái kia cũng chết lặng.
Tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ ấy sẽ giết người diệt khẩu?
Nhưng họ chỉ òa khóc như hoa lê đẫm mưa, tay nắm chặt chiếc thẻ trị giá 5 triệu kia, ánh mắt đầy quật cường:
“Đi thì đi!”
Sau đó, họ sẽ gọi điện cho Thái tử gia:
“Tôi sẽ không làm phiền anh nữa, anh muốn ở bên thì tùy!”
2
Tôi làm ở một quán trà có khá cao cấp.
Chủ quán trả 250 đồng một giờ.
Mỗi tuần tôi làm 3 buổi, mỗi 3 tiếng.
33250 = 2.250.
Trước đó tôi còn thấy siêu đỉnh, một tuần kiếm được 2.000.
Một tháng kiếm 8.000.
Mà chỉ là làm , công việc lại nhẹ nhàng.
Nhưng khi nhìn thấy cô gái trẻ trung tràn đầy sức sống, cộng mẹ của Thái tử gia ngốc nghếch lại nhiều tiền như thế.
Tôi đầu trầm tư suy nghĩ.
3
Sau khi quay lại trường, tôi tải thời khóa biểu của Học viện Tài chính về.
Tôi trang điểm nhẹ, còn mua một tờ giấy viết thư màu hồng, giá 9 đồng 9.
Tôi viết cho Thái tử gia một bức thư tình.
Tôi nói yêu anh cái nhìn đầu tiên, yêu đến mức không thể kiểm soát được.
Tôi còn chép rất nhiều bài thơ tình, để tăng xúc dạt dào cho bức thư.
Khi đến lớp anh , chưa đầu học, nhưng người đã đến gần hết.
Vì là giảng đường lớn, tôi phải tìm mất một lúc mới thấy bóng dáng Thái tử gia.
Anh ngồi ở mấy hàng ghế cuối, gần cửa sổ.
Bên cạnh còn có vài người bạn cùng phòng, nấy đều mặt không xúc, tập trung chơi game mặt nghiêm túc.
Tôi lặng lẽ ngắm gương mặt họ.
Phòng ký túc của họ nổi tiếng vì toàn mỹ nam, từng là ký túc được nhiều người muốn hẹn hò nhất.
Nhưng đều bị chối.
Thái tử gia cũng cực kỳ điển trai.
Giống như một bức tượng điêu khắc.
Gương mặt ấy thực sự khiến lòng người rung động, tựa như có thể đánh trúng linh hồn người khác.
4
Tôi vội vàng chạy đến ngồi xuống cạnh chỗ của anh.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi một cái giữa lúc bận rộn.
Ánh mắt ấy, sắc lạnh vô cùng.
Như thể tôi xâm phạm lãnh địa của anh .
Tim tôi đập thình thịch.
Tính tình anh nổi tiếng là không tốt.
Nhưng nghe nói, không đánh phụ nữ.
Tôi run rẩy hỏi:
“Bạn học, chỗ này không có ngồi chứ?”
Anh không đáp, tục chơi game.
Tôi lập tức cởi áo khoác , để lộ chiếc váy bên trong, còn cố ý hất tóc, muốn mùi nước hoa lan sang phía anh.
5
Tôi ghé sát tai anh, tự giới thiệu bản thân.
Anh lạnh như băng, lạnh đến mức khiến người nghẹt thở.
Tôi nhận có người xung quanh len lén nhìn về phía chúng tôi.
Ánh mắt đó đầy khinh , giống như chờ xem trò hề.
Lúc vào tiết học, anh cũng dừng game, chăm chú nghe giảng.
Tôi len lén đẩy bức thư tình sang phía anh, kẹp vào quyển sách của anh.
Anh liếc tôi một cái, chẳng thèm để ý.
Tôi nhỏ giọng:
“Bạn học Thẩm, tôi thật sự rất thích anh.”
Anh nhướng mày, liếc tôi bằng ánh mắt khinh bỉ, sau đó lặng lẽ dịch người ngồi xa tôi một chút.
6
Sau đó một thời gian.
Tôi cứ như kẻ biến thái .
Anh đi đâu, tôi đó.
Anh học tiết sớm, tôi mua bữa sáng cho anh.
Rồi ngồi cạnh anh trong giờ học.
Học xong, nếu anh về ký túc, tôi cũng lẽo đẽo sau.
Có mấy , dì giúp việc nhà anh đến lấy quần áo bẩn, tôi còn chạm mặt vài .
Tôi thân thiện chuyện:
“Dì đến lấy đồ giặt của Tại Châu ạ? Sau này để cháu giặt cho, dì khỏi đến nữa nhé?”
Dì ấy chẳng buồn đáp lại.
Tôi quay sang nói Thái tử gia:
“Nhà anh làm thiện thật đấy, còn thuê cả người câm điếc nữa.”
Mấy người bạn cùng phòng của anh lại cực kỳ thích tôi, bởi vì tôi xuyên mua đồ ăn, đồ uống cho cả phòng.
Còn mua món thịt viên sốt đỏ ở nhà ăn số 2 – món ăn phải tranh nhau mới có.
Nhưng bọn công tử này chẳng thèm chen lấn giành đồ ăn bao giờ.
7
Vì thế tôi đến ký túc xá của bọn họ, cứ như chốn không người.
Tôi còn giúp họ dọn dẹp phòng.
Sau khi dì giúp việc mang quần áo đi, Thái tử gia đầu mở máy tính, rồi làm việc.
Tôi ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn anh một lúc.
Phải.
Anh chẳng mấy khi để ý tới tôi.
Mỗi tôi đều ngồi bên anh, lặng lẽ dõi .
Cũng may, anh rất dễ nhìn.
Nghĩ đến việc sau này mẹ anh sẽ đưa tôi 5 triệu để đi, tôi lại thấy lòng khoan khoái lạ .
Thỉnh thoảng tôi hỏi:
“Anh làm thế này không thấy chán à? Tôi hát cho anh nghe nhé?”
Anh lạnh lùng đáp:
“Không cần.”
“ tôi kể chuyện cho anh nghe nhé?”
“Không cần.”
“Thế để tôi kể về bản thân đi, dù sao thì anh cũng không thể không về người chứ…”
Nói rồi, tôi mặc kệ anh chối, đầu thao thao bất tuyệt kể về ưu điểm của .
“Tôi thấy, chúng rất xứng đôi. Anh cao 1m90, tôi 1m60, ở cạnh nhau người chắc chắn sẽ khen là ‘chênh lệch chiều cao dễ thương nhất’. nữa, tôi còn được gọi là hoa khôi của khoa đấy. Sau này đi đâu, nhìn cũng phải ghen tị. cả, anh thì ngày nào cũng ít nói, còn tôi thì hoạt bát, đúng là một tổ hợp hoàn hảo.”
Đôi lúc tôi kể khoảnh khắc huy hoàng trong đời cho anh nghe.
“Hồi nhỏ, tôi từng được cô giáo khen vì bài văn. Anh đoán xem vì sao?”
Tay anh rê chuột khựng lại một chút, rồi tục chăm chú cái máy tính, không thèm phản ứng.
Tôi bật cười ngốc nghếch:
“Vì tôi viết hay đấy! Hahaha.”
Anh lộ mặt chán ghét, như thể nói “chẳng buồn cười chút nào.”
“Anh khi giáo viên bảo tụi tôi tự giới thiệu và nói sở trường là , tôi nói không?”
Anh làm nhẫn nhịn.
Tôi nói:
“Tôi nói: tóc tôi dài. Hahaha.”
“Chúng tôi từng có một bạn nam, bảo sở trường là… lông chân dài, haha.”
“Này, lông chân anh có dài không? Tôi nghe nói đàn ông mà nhiều lông chân thì dễ hói đấy. Có cần tôi xem giúp không?”
Lúc đó, anh sẽ nói đúng một :
“Biến.”
Tôi sẽ hỏi :
“Anh muốn ăn ? Tôi đi mua cho.”
Chỉ khi tôi hỏi anh muốn ăn , anh mới chịu để ý đến tôi.
8
lúc như , anh sẽ suy nghĩ nghiêm túc, rồi gọi món.
Căn-tin trường tôi thật sự rất ngon.
Nhưng cũng chính vì ngon, mà đám sinh viên lười ham ăn như tụi tôi, đến giờ ăn trưa cũng phải lết xác giành cơm.
Buổi trưa hôm đó, tôi mua cơm cho cả ký túc của anh, xách một túi lớn quay về.
Cô quản lý ký túc thấy tôi, lắc đầu liên tục, miệng chép chép:
“Bây giờ con gái đúng là… mặt dày hết chỗ nói…”
Lúc tôi vào phòng, Thái tử gia liếc tôi một cái, rồi lạnh lùng nói:
“Sau này đừng mua cơm cho bọn họ nữa.”
Mấy người bạn cùng phòng anh lập tức la oai oái, nói làm sao có thể thiên vị như .
Anh lập tức quát:
“Cút.”
Tôi và anh cùng ngồi ăn bên bàn học của anh.
Tôi giác thanh tiến trình anh lại tăng một chút.
Tôi cũng thấy cách tôi và anh sống chung khá kỳ lạ.
Sau một tháng xúc.
Nói anh dễ thì cũng khó, kiểu như mắc chứng điếc và mù chọn lọc, chỉ nghe và thấy điều anh muốn.
Nói anh khó thì cũng không hẳn, nghe đâu anh lên lớp không cho ngồi cạnh, mà tôi có thể ngồi cạnh anh suốt, còn xuyên trêu chọc anh.
Tôi còn ngang nhiên chiếm cứ một chỗ trong ký túc xá của anh. Ví dụ như bây giờ, tôi nói tôi muốn ăn xem phim, anh liền đưa máy tính cho tôi.
Có lúc gặp mấy cảnh phim “xôi thịt” quá mức, anh sẽ đưa tay che mắt, nói bạn cùng phòng:
“Tôi mù rồi, giờ mấy bộ phim ngu xuẩn như thế này mà cũng chiếu được.”
Tôi sẽ nhìn anh đầy ghét bỏ:
“Chưa thấy sự đời.”
Tôi là kiểu người phải ngủ trưa mỗi ngày.
Ăn xong, tôi tự về ký túc của .
Trước khi đi, bạn cùng phòng của anh nháy mắt hiệu, lén nói cho tôi : sinh nhật của Thẩm Tại Châu sắp đến.
Tôi nghĩ, nhất định phải chuẩn bị một màn tỏ tình hoành tráng.
Chứ cái kiểu “luộc ếch trong nước ấm” như hiện tại, mẹ anh căn bản không động lòng.
nữa, anh hoàn toàn xem tôi như lao động miễn phí.
Dù , ở bên anh cũng khá vui.
Suy cho cùng, tôi vốn dĩ đã là người thú vị rồi. Tôi nói chuyện như diễn độc thoại, không chỉ khiến người khác cười, còn tự chọc cười chính .
9
Nhưng tôi không phải tỏ tình thế nào.
Tôi lên mạng tìm kiếm cách tỏ tình tiết kiệm chi phí.
Cuối cùng, tôi quyết định, vào đêm trước sinh nhật anh, sẽ sân trường xếp nến thành hình trái tim, rồi dùng nến xếp tên hai đứa vào giữa.
Trông ngu ngốc bao nhiêu có thể, là nó ngu ngốc bấy nhiêu.
Bạn cùng phòng của anh – tai mắt của tôi – đã lừa anh đến đó.
Anh nhìn tôi, rồi nhìn đống nến, lại liếc mấy bạn học xung quanh hóng hớt.
Không chút lưu tình, quay đầu bỏ đi.
“Ở lại đi mà! Còn bất ngờ nữa đó!”
Tôi hét toáng lên.
Tôi cũng thấy mất mặt muốn chết.
May mà chú lao công đã đến cứu tôi, dùng bình chữa cháy dập hết đống nến.
dập làu bàu, nói tôi lại gây phiền phức.
Tôi phụ dọn dẹp, lí nhí xin lỗi.
10
Tôi thấy Thẩm Tại Châu đúng là quá đáng.
Đến nhìn một cái cũng không chịu.
Dù tôi cũng đã mua cơm cho anh bao nhiêu rồi.
Nhưng mà tôi lại nổi tiếng trên mạng.
Vì có người quay lại cảnh đó đăng lên.
Sáng hôm sau, tôi nhận được cuộc gọi một số lạ.
Tôi nghe máy.
Đầu dây bên kia bảo là thư ký của phu nhân nhà họ Thẩm, muốn hẹn gặp tôi.
!!!
Tôi lập tức đồng ý.
là căn phòng trà hôm trước.
ấy nhíu mày nhìn tôi:
“Cô chính là người cứ quấn lấy con trai tôi?”
“Dì à, dì nói thế không đúng rồi. Con anh ấy là yêu nhau thật lòng.” – tôi trưng mặt chính nghĩa – “Không có thể chia cắt tụi con!”
ấy chẳng buồn lời:
“Đây là 5 triệu, rời khỏi con tôi đi.”