Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
49
Chúng tôi giằng co một lâu, đến khi có người anh có cần gọi cảnh sát không, tôi mới đẫm lệ buông tay.
“Diệp Nam Gia, em ra ngoài học là để nửa đêm đứng cửa người , liều mạng ôm lấy người ta à?”
“Anh không biết tôi nhớ anh đến mức nào ! Sau khi rời xa anh, tôi sống thảm hại đến mức nào!” Tôi bắt trút hết khổ tâm, hoàn toàn quên lý do ban đến là vì đồ ăn:
“Giáo sư giảng bài nhanh như tên bắn, tôi học vất vả lắm. Ngày nào cũng phải đọc, viết biết bao nhiêu bài luận. Tôi chẳng có bạn bè, ngày nào cũng nhớ anh, muốn gọi cho anh, nhưng tôi sợ anh có người mới, sợ nếu gọi cho anh, anh sẽ cười nhạo tôi. Vì chính tôi là người đòi tay mà.”
“Em nói mấy chuyện này với tôi làm gì?” – Anh mặt lạnh – “Tôi là gì của em?”
Tôi nhìn anh sững sờ:
“Anh… anh không phải đến tìm tôi để quay lại à?”
Nếu không thì tại lại nấu ăn ngay dưới tầng nhà tôi, dụ tôi xuống?
“Em coi tôi là chó à?” – Anh sa sầm mặt – “Muốn quay lại thì quay lại, muốn tay thì tay? Muốn đến là đến, muốn đi là đi?”
Tôi nhìn anh, buồn bã nói:
“ tay thì tay, nhưng cho tôi xin một ít đồ ăn được không? Tôi thèm món Trung Quốc lắm , đừng bắt tôi ‘người cũng mà đồ ăn cũng không có’…”
50
Cuối cùng, anh vẫn để tôi vào nhà.
Con chó hoang kia bị đuổi ra ngoài.
Nhà anh sạch sẽ ngăn nắp đến kinh ngạc.
Hoàn toàn với chỗ tôi ở—chỗ đó bừa bộn đủ kiểu.
Tôi thực cảm nhận được biệt giữa người có tiền và kẻ nghèo: có tiền, ở cũng là nhà.
“Khi nào anh học nấu ăn ?”
Tôi vừa ăn ngấu nghiến, vừa : “Anh đến làm gì?”
“Tôi đến xem có người sau khi rời xa tôi sống thảm cỡ nào.”
Tôi bình tĩnh lại, nữa mùi thức ăn ngon xua tan hết nỗi buồn ban của tôi.
Tôi đắc ý nói:
“ thì anh thất vọng , dù gặp không ít khó khăn, nhưng chẳng có gì đánh gục được tôi.”
Anh hít sâu một hơi:
“Về với tôi đi. Chúng ta lập tức kết . Em sống một mình ở , đi học một mình, cô đơn này có ý nghĩa gì ?”
“Nếu trong lòng cảm cô đơn, thì ở cũng sẽ cô đơn . nữa, hồi mình sống chung cũng chẳng gì vợ chồng, kiểu sống đó—dù cũng khá lãng mạn—nhưng tôi không muốn trải nghiệm lần .”
Tối đó tôi không về phòng.
Tại nói, tôi ăn đồ của anh thì phải lấy thân đền đáp.
Sau khi thân mật, cảm giác cô đơn rốt cuộc cũng không tìm đến nữa.
Vì tôi tỉnh dậy, anh vẫn ôm chặt lấy tôi, chứ không phải như —mỗi sáng thức dậy không bóng dáng, như đang bận tranh cử tổng thống .
51
Tại ở lại năm ngày, bay về .
Anh nói nếu không về, thì em trai anh sẽ tưởng nó có lật trời .
Ngày anh rời đi, tôi ôm chặt lấy chân anh, khóc thảm thiết:
“Anh nhất định phải quay lại sớm đấy, không thì em sẽ chết đói !”
Từ khi quay lại với Tại , tôi cảm tâm trạng tốt hẳn, cuộc sống cũng có mục tiêu rõ ràng .
Tôi học điên cuồng, muốn nhanh chóng làm xong hết bài tập, đọc hết sách thầy giao, để khi anh tới, tôi có dành toàn bộ thời gian ở bên anh.
Dù chỉ là nhìn anh mà không nói lời nào—tôi cũng mãn nguyện.
Tôi nghĩ sống nơi đất khách quê người đúng là có nét lãng mạn riêng.
Nếu trong lòng mang theo hy vọng ngọt ngào về tương lai—
Cảm giác lãng mạn ấy sẽ giống như được rót thêm mật ong, ngọt ngào vô cùng.
52
Tại mỗi tháng đều đến thăm tôi một lần.
Tôi gọi ngày đó là… “ngày thăm nuôi”.
Tay nghề nấu ăn của anh rất tốt.
Không phải vì anh nấu thường xuyên.
Mà là vì chỉ cần xem video dạy nấu ăn, anh có làm ra món y hệt trong video.
Có lần, anh nói với tôi:
“Lại , tôi dạy em. tôi không có ở , em tự làm mà ăn.”
“Cái này có gì mà học chứ.” – Tôi thờ ơ – “Tôi sẽ không nấu, vì đôi tay này của tôi còn phải làm những việc quan trọng .”
Anh nhìn tôi đầy khinh bỉ:
“Thần kinh.”
Tôi không nấu ăn.
Tôi thà ăn combo hamburger siêu béo với coca còn .
Nhưng tôi lại rất thích nhìn anh nấu ăn.
Mỗi lần anh nấu, tôi sẽ giúp anh xắn tay áo, buộc tạp dề cho anh.
Sau đó đứng ở cửa nhìn bóng lưng anh.
kia chúng tôi chưa từng có bầu không khí gia đình như này.
mới bắt , chúng tôi chỉ đi bộ ra căn-tin trường ăn.
Về nhà thì cũng không học không làm, phần lớn thời gian là trên giường.
Còn giờ… chúng tôi có cùng nhau đi siêu thị.
Trong căn hộ 40 mét vuông, cảm giác như nhà còn rõ ràng ở biệt thự mấy trăm mét vuông.
Điều đó khiến tôi rưng rưng.
Có vẻ tôi vốn không phải người có số sướng.
53
Mấy năm học cao học, cuộc sống của chúng tôi cứ như mà trôi qua.
Đến khi tôi xin học tiếp tiến sĩ, Tại vuốt cổ tôi, nói:
“Diệp Nam Gia, nếu một ngày nào đó tôi chết vì kiệt sức trên đường, em mà dám yêu người , tôi làm ma cũng không tha cho em .”
Tôi ôm lấy anh, cổ bị vuốt khiến tôi nhột đến bật cười.
Tôi kể với anh, ngày xưa ở biệt thự, tôi từng tưởng tượng mình là một tảng đá vọng phu, ngồi chờ anh mãi không về.
Vừa cười, vừa rơi mắt.
Anh nói:
“Thời đó không phải ngày nào em cũng học hành ? Tôi về mà em chẳng có phản ứng gì .”
“ có chứ,” – Tôi ấm ức – “Tôi luôn chờ anh đến ôm tôi. Tôi không dám nói tay, vì luôn nghĩ anh sẽ thay lòng. Nếu tôi là anh, chắc tôi cũng yêu người .”
Anh cười lạnh:
“Nghe như tôi từng đòi tay hàng trăm lần, từng cắm sừng em nhiều lần ấy. Nhưng thực tế, người vô trách nhiệm nhất—là em.”
Khi tôi lên tiến sĩ, chúng tôi đi đăng ký kết .
54
Cầm tờ giấy đăng ký kết trong tay, tôi anh:
“Nếu mẹ anh không chấp nhận em, nói nếu anh không ly thì sẽ đuổi anh ra khỏi nhà, cắt thẻ tín dụng, khiến anh nghiệp—anh sẽ làm gì? Anh sẽ chọn mẹ hay em?”
Anh vừa lái xe, vừa hờ hững nói:
“Anh sẽ nhảy khỏi sân thượng, nói với mẹ anh— là tang lễ cho tình yêu của anh.”
Tôi lập tức tưởng tượng ra cảnh anh thực vì tôi mà nhảy lầu, cảm thật lãng mạn.
“ khi chết, anh phải nói câu: ‘Tạm biệt, Diệp Nam Gia—tình yêu đích thực của anh.’”
Anh rùng mình, vẻ mặt như chịu không nổi.
Tôi lại :
“Mẹ anh không ý kiến gì thật ? Ý em là chuyện mình kết đó.”
“Là bà ấy sống với em, hay là anh sống với em? Bà ấy nên học cách buông tay. Nếu không học được, cũng không —anh sẽ nói thẳng với bà ấy, đi mà quản thằng con cưng của bà ấy đi, anh không cần bà ấy lo cho anh.”
“Nói mới nhớ, em còn chưa gặp cậu em chồng đó, là nhờ cậu ấy mà tụi mình mới có cơ duyên này.”
Anh liếc nhìn tôi, không nói gì.
Nhưng tôi cảm , chắc tình cảm giữa anh và em trai không tốt lắm.
Vì trong các gia đình có con, con thường là người bị bỏ bê nhất.
Nghĩ , tôi lại bắt lo đến chuyện sinh con trong tương lai.
55
Để nhanh chóng tốt nghiệp về , mỗi ngày tôi đều học rất nhiều.
Cuộc sống vừa bận rộn vừa tràn đầy.
Cho đến khi anh lại đến “thăm nuôi”.
Anh giật mình tôi:
“Diệp Nam Gia, em lại béo lên ?”
Tôi cũng giật mình:
“Em có béo! Mình mới kết bao lâu mà anh chê em à? Em còn chưa nói cái râu ria lởm chởm kia của anh kìa!”
Chuyện này khiến cãi nhau suốt đường về.
Anh nói anh chỉ nói thật, còn tôi thì công kích cá nhân.
Tôi nói anh vạch lá tìm sâu, còn tôi vốn chẳng định nói cái râu ấy .
Vì đang mùa đông, vừa về đến nhà, tôi liền cởi áo khoác, chạy đến gương soi.
Không nói không hay… đúng là hơi béo thật.
Tôi véo véo lớp mỡ ở eo, lẩm bẩm:
“Chắc do ăn quá nhiều đồ ăn vặt, anh không biết mỗi ngày em học hành căng nào .”
Anh nhìn tôi một :
“Không phải em có thai đấy chứ?”
Tôi vội đi kiểm tra…
Quả thật là có .
ngồi trên sofa, không ai nói lời nào.
Tôi cảm óc mình trống rỗng.
Một sau, anh nói:
“Hay là em tạm thời bảo lưu?”
“Tại ?”
“Em bảo lưu, về , để anh chăm sóc em.”
“ không phải anh nghỉ việc đi?”
56
Nửa tháng sau, anh thực nghỉ việc.
Bạn học tôi nghe nói chồng tôi theo sang ngoài ở cùng liền vô cùng ngạc nhiên.
Vì thường thì người vợ mới là người theo chồng đi du học.
Nam giới đi theo thường bị xem là bất tài, ăn bám.
Bọn họ cứ thích đến nhà tôi ăn ké, muốn xem thử cái anh “ăn bám” kia là ai.
Sau lần nấu cơm cho chục người, Tại nói với tôi:
“Lần sau em mà còn dắt người về ăn, thì em khỏi về luôn đi.”
Tôi cũng áy náy, nhưng tôi quá hiểu cảm giác thèm đồ ăn quê hương của du học sinh.
Dù , tôi cũng không dám nói “không” với Tại .
Giờ anh làm việc từ xa.
Nói chung, ở ngoài đối với anh cũng không tệ.
Nhưng chúng tôi đều cảm —chúng tôi sai lầm.
Chúng tôi tưởng rằng chuyện mang thai mới là thử thách lớn nhất, ai ngờ… khó khăn nhất lại là sau khi trẻ ra đời.
Anh lặng lẽ nhìn bé hồng hồng nằm trong cũi.
Anh nói:
“Anh không ngờ nó lại bé này.”
Tôi cũng nói:
“Em cũng . Em tưởng mình sẽ sinh ra một trẻ tám tuổi, ướt nhẹp, trên còn dính máu, vừa chui ra gọi em là mẹ và có được ra ngoài chơi không.”
Vừa dứt lời, bé liền oà khóc.
tôi nhìn nhau, trong mắt đều là hoảng loạn, luống cuống, sợ hãi.
May mà cô bảo mẫu đến cứu bọn tôi kịp .