Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

2.

Hạ Ngôn Tận lập tức chạy thẳng tới bệnh viện.

“Không ngờ cô không chết vì cú ngã đó à?”

Vừa bước vào phòng, anh ta đã mỉa mai lạnh lùng, trong mắt còn ánh lên niềm vui không giấu được:

“Tôi nghe nói hôm nay Trần Cảnh đi hẹn hò với Tiết Tuyết, đại tiểu thư Thẩm giờ thì người cũng mất, tiền cũng hết.”

Tiết Tuyết?

Thảo nào ban nãy tôi thấy giọng nói kia quen thuộc đến phát tởm.

Thấy tôi mãi không lên tiếng, Hạ Ngôn Tận có vẻ chưa chịu từ bỏ:

“Thẩm Vi, cô không có gì để nói sao?”

“Có chứ.”

“Gì cơ?”

“Hiện tại tôi đúng là không so được với Tiết Tuyết, dù sao thì cô ta ăn KFC cũng chẳng bao giờ thèm xem hôm nay là thứ mấy.”

Tên thiếu gia đầu óc đơn giản lại lắm tiền này phải nghĩ một lúc lâu mới hiểu ý tôi, sắc mặt lập tức đen lại:

“Thẩm Vi, cô chỉ có thế thôi à?!”

“Dĩ nhiên là không.”

Tôi lười biếng phản bác lại:

“Tôi còn phải nghiêm túc viết đánh giá năm sao để được hoàn tiền khi mua hàng nữa kìa. Làm ơn, tôi đang rất cần số tiền đó.”

Mặt Hạ Ngôn Tận lúc xanh lúc đen.

Nhưng anh ta nhanh chóng nở nụ cười:

“Thẩm Vi, tôi có thể tài trợ cho cô.”

Anh ta đặc biệt nhấn mạnh hai từ “tài trợ”, giọng điệu đắc ý đến mức không thể che giấu.

Tôi liếc mắt nhìn anh ta: “Tài trợ?”

“Tôi có thể cho cô năm trăm nghìn mỗi tháng.”

“Điều kiện?”

“Điều kiện là cô phải có mặt bất cứ lúc nào tôi gọi, và phải nghe lời tôi!”

Tôi im lặng một lúc, rồi rất thành khẩn mở miệng:

“Tôi không bán ~~thân~~.”

Mặt Hạ Ngôn Tận lập tức đỏ bừng, thoáng chốc còn có vẻ chột dạ.

Anh ta cười lạnh:

“Cô nghĩ tôi sẽ để mắt tới cô à?”

Tôi cúi đầu liếc thân hình nóng bỏng đến bộ đồ bệnh viện rộng thùng thình cũng không che được, rồi nhún vai:

“Tôi vẫn khá tự tin vào sức hấp dẫn của mình đấy.”

“Hơn nữa, mấy cái truyện kiểu kẻ thù không đội trời chung, sau khi phá sản thì nhân cơ hội giữ người bên cạnh bồi dưỡng tình cảm đâu có ít. Biết đâu anh cũng có ý đó với tôi thì sao?”

Hạ Ngôn Tận nghiến răng ken két:

“Tôi không có!”

“Không có thì thôi.”

Tôi thở dài một tiếng nặng nề, giọng đầy tiếc nuối, rồi bỗng nhớ ra một chuyện:

“À mà này, anh có đóng hộ bảo hiểm xã hội và quỹ nhà ở không?”

Hạ Ngôn Tận tức đến mức suýt đập cửa bỏ đi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương