Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/zadKjiC5

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

10

 Tôi chắc chắn mình chưa từng gặp chàng trai cao lớn, rắn rỏi trước mặt này.

Anh ta cười lộ hàm răng trắng sáng: “Tôi là Chu Lẫm đây!”

Chu Lẫm? Tôi nhíu mày nghĩ một lúc mà vẫn chẳng nhớ ra.

“Mười bảy năm trước, vụ cháy trung tâm thương mại trong thành phố, bố cậu đã cứu tôi. Sau đó, ông…”

Lời anh ta nói như một sợi dây kéo tôi quay ngược về quá khứ nhiều năm trước.

Trước năm 10 tuổi, tôi từng có một gia đình hạnh phúc.

Bố mẹ yêu thương nhau, họ đều rất mực cưng chiều tôi.

Nhưng năm tôi lên 10, tất cả đều tan vỡ như bong bóng.

Bố tôi là lính cứu hỏa, trong vụ cháy lớn ở trung tâm thành phố, ông cùng đồng đội đã dũng cảm xông vào để cứu người.

Điều may mắn là hôm ấy không ai trong trung tâm thương mại bị thương.

Nhưng bố tôi, cùng một chú lính cứu hỏa khác, đã hi sinh trong ngọn lửa ấy.

Chỉ vài tuần sau lễ tang của bố, mẹ tôi – vì quá đau lòng, lái xe trong trạng thái mất hồn – bị một chiếc xe tải đâm trực diện và ra đi tại chỗ.

Chỉ trong chớp mắt, tôi trở thành một đứa trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ.

Sau đó, bà ngoại đến đón tôi về thủ đô sống cùng.

Chưa được bao lâu, ông ngoại cũng mất.

Tôi rơi vào nỗi ám ảnh tự trách kinh hoàng…

Tôi từng nghĩ, liệu mình có phải là kiểu nhân vật mang “mệnh xui xẻo” trong mấy bộ phim truyền hình không – người luôn khiến những người thân yêu lần lượt rời bỏ mình.

Đầu tiên là ba mẹ, sau đó là ông ngoại.

Vì chán ghét bản thân, tôi dần trở nên tự ti, nhút nhát, u ám.

Dù sau đó bà ngoại phát hiện điều bất ổn, đã đưa tôi đến gặp bác sĩ tâm lý.

Nhưng sự nhút nhát đã ăn sâu vào xương tủy, chẳng dễ gì xóa bỏ được.

“Xin lỗi…” Lời nói của Chu Lẫm kéo tôi về khỏi ký ức.

“Nếu không phải vì cứu chúng tôi, chú Cảnh đã không…”

“Không sao đâu, đó là công việc của ba tôi.” Tôi chân thành đáp.

Tôi từng oán giận.

Từng tự hỏi vì sao ba lại phải cứu người?

 Tại sao lại bỏ rơi mẹ con tôi?

 Tại sao không vì chúng tôi mà trân trọng mạng sống của chính mình?

Nhưng rồi, theo thời gian trưởng thành, tôi dần hiểu chuyện, cũng học được cách buông bỏ, tha thứ cho chính mình.

Tôi bắt đầu hiểu cho ba.

Chính nhân cách và tinh thần trách nhiệm của ông khiến ông luôn dốc hết sức trong công việc.

Cũng chính điều đó từng là lý do khiến mẹ yêu ông.

Ông là người như thế đấy.

Luôn tự hào về nghề nghiệp của mình, mỗi lần nhắc đến công việc, đều ánh lên vẻ kiêu hãnh.

Vì thế, tôi không trách ông nữa.

Tôi muốn học cách tự hào về công việc của ba.

“À đúng rồi, cái này cậu còn nhớ không?” Chu Lẫm giơ lên một chậu hoa nhỏ bằng gốm.

11

 “Cái này là…?” Tôi ngạc nhiên nhận lấy chậu hoa. “Của tôi à?”

Chậu hoa quen thuộc khiến ký ức ùa về.

Đây là chậu hoa hồi nhỏ ba dẫn tôi đến tiệm gốm làm.

Dưới đáy chậu còn có hai chữ “Cảnh Họa” nguệch ngoạc do chính tay tôi viết.

Sau đó, hình như tôi từng mang về nhà trồng một cây xương rồng vào trong đó.

Nếu không nhờ hôm nay nhìn thấy, có lẽ tôi đã quên mất sự tồn tại của nó rồi.

“Sao lại ở chỗ anh?” Tôi tò mò hỏi, tay không ngừng vuốt nhẹ thành chậu hoa.

Chu Lẫm cười dịu dàng:

 “Thật ra, sau này tôi từng đến nhà cậu, nhưng lúc đó cậu đã chuyển đi rồi…”

Từ lời kể của anh, tôi hiểu được đầu đuôi câu chuyện.

Sau khi được chú lính cứu hỏa cao lớn bế ra khỏi biển lửa trong trung tâm thương mại, Chu Lẫm vẫn còn tỉnh táo.

Dù người cứu anh đeo mặt nạ nên không thấy rõ mặt, nhưng anh đã nghe thấy có người gọi tên chú ấy.

Sau khi hồi phục, anh cùng bố mẹ đến đội cứu hỏa, muốn tặng một bức cờ tuyên dương cho ân nhân.

Nhưng họ được báo rằng, chú lính cứu hỏa ấy đã hi sinh – ngay sau khi đưa anh ra ngoài không lâu.

Cả nhà họ đều rất đau lòng.

Về sau nghe nói, vợ của chú ấy cũng gặp tai nạn qua đời, trong nhà chỉ còn lại cô con gái 10 tuổi.

Bố mẹ Chu Lẫm bàn với nhau, định nhận nuôi đứa bé ấy.

Căn phòng trong nhà cũng được sắp xếp sẵn – trang trí toàn màu hồng và vàng kem mà con gái nhỏ thích.

Chu Lẫm lúc đó còn mừng rỡ nghĩ rằng sắp có em gái.

Đáng tiếc, mọi thứ đến quá muộn.

Họ còn chưa kịp gặp mặt cô bé ấy thì đã bị bà ngoại đưa đi mất.

Chu Lẫm thất vọng đến bật khóc trước cửa nhà chú lính cứu hỏa năm đó.

Chính lúc đứng ở cửa, anh thấy một chậu xương rồng nhỏ nằm trong góc, dưới đáy ghi dòng chữ “Cảnh Họa”.

Anh biết, đó là tên cô bé ấy nên mang chậu hoa về nhà.

“Tôi chưa từng trồng cây, nhưng đã cố chăm cây xương rồng đó hết sức. Vậy mà chưa tới một tuần nó đã chết.”

Chu Lẫm nói, vẻ mặt vẫn có chút ngại ngùng.

Tôi bật cười: “Anh có phải ngày nào cũng tưới nước không?”

“Sao cậu biết?” Anh cũng cười theo.

“Trước kia tôi cũng vậy. Mới trồng xương rồng, ngày nào cũng tưới, chết hết mấy chậu luôn.

 Chậu mà anh nhặt được là cái tôi giữ được lâu nhất đấy.”

“Ồ? Vậy cậu trồng được bao lâu?”

“Hẳn hoi 51 ngày đó nhé!” Tôi nói đầy tự hào.

Cả hai cùng bật cười.

“À, mà sao anh lại đem chậu hoa này ra ngoài?”

Anh chỉ vào một góc dưới đáy chậu: “Thấy không, chỗ này bị sứt rồi, bị con mèo nhà tôi đạp rớt xuống đất.”

“Tôi mất công tìm mãi mới thấy tiệm sửa gốm sứ, hôm nay cuối cùng cũng mang nó đi sửa xong.”

Tôi dở khóc dở cười:

 “Một cái chậu vỡ thôi mà, hỏng thì bỏ luôn cũng được, có đáng để mất công vậy không?”

Anh ôm chậu hoa, nghiêm túc đáp: “Đáng.”

12

 Tôi và Chu Lẫm dần thân thiết hơn.

Cứ tan ca là anh chạy thẳng đến tiệm sách, giành phần tiếp khách, dọn dẹp.

Lần nào vào cửa cũng hào hứng hô to:

 “Đại văn hào yên tâm sáng tác, tiệm sách cứ để tôi lo!”

Biết anh là lính cứu hỏa, tôi thật sự rất bất ngờ.

“Kể từ sau hôm đó được cứu sống, tôi đã tự nhủ, lớn lên nhất định sẽ làm lính cứu hỏa. May mắn là tôi đã thực hiện được điều ước.”

Khi nhắc đến nghề của mình, anh ấy tràn đầy tự hào.

Cái giọng nói đó, giống hệt ba tôi năm xưa.

“Chúc mừng anh.” Tôi thật lòng chúc phúc.

Khi đã quen thân hơn, Chu Lẫm mới dè dặt hỏi tôi sao lại quay về quê sống.

Anh gãi đầu: “Thật ra, tôi từng gặp cậu, cũng biết cậu đã kết hôn.”

“Tôi học đại học ở thủ đô, sau khi tốt nghiệp có lần quay lại tham dự đám cưới bạn, tình cờ gặp cậu trong trung tâm thương mại.”

“Tôi vốn không biết mặt cậu ra sao, nhưng lúc lướt qua, nghe thấy người bên cạnh gọi tên cậu là Cảnh Họa.”

“Cái tên ấy in sâu trong đầu tôi từ lâu. Nghe thấy là tôi quay phắt lại, và… thấy cậu.”

“Lúc đó tôi còn chưa chắc, sau đó đi dò hỏi, mới biết đúng là con gái của ân nhân năm xưa.”

“Khi ấy, cậu sắp làm đám cưới.”

“Đám cưới rất long trọng. Tôi còn lén lẻn vào nhìn một cái, thấy cậu cười rạng rỡ.”

“Tiểu Họa, rốt cuộc đã có chuyện gì? Sao cậu lại quay về đây một mình?”

Giọng Chu Lẫm rất nhẹ, như sợ làm tôi tổn thương. Ánh mắt anh đầy quan tâm, nhưng cũng rất chân thành.

“Nếu không muốn nói cũng không sao.”

“Tôi ly hôn rồi.” Tôi đáp, giọng bình thản.

 “Nói chính xác thì là chia tay. Dù sinh con với nhau, nhưng tôi và anh ta chưa từng đăng ký kết hôn.”

Nhiều năm qua, tôi đã quen với việc tự mình tiêu hóa mọi cảm xúc.

Mọi nỗi niềm, tôi luôn chôn chặt trong lòng.

Tôi từng nghĩ mình đã đánh mất khả năng chia sẻ.

Thế nhưng, khi đối mặt với người thực sự quan tâm đến mình, tôi mới phát hiện, hóa ra bản thân lại có khao khát chia sẻ mạnh mẽ đến vậy.

Tôi chậm rãi kể lại toàn bộ những chuyện đã trải qua trong những năm qua.

Khi nói, giọng tôi rất bình tĩnh, thậm chí còn có thể cười giễu chính mình.

Nhưng Chu Lẫm lại rơi nước mắt.

Tôi bật cười nhìn anh: “Anh khóc gì vậy?”

“Bọn họ nỡ đối xử với em như thế…” Vừa nói anh vừa rơi thêm một hàng lệ, “Tiểu Họa, em khổ quá rồi.”

Từ ánh mắt của anh, tôi đọc được một cảm xúc đã lâu không thấy.

Cảm xúc từng chỉ xuất hiện trong mắt ba mẹ và ông bà ngoại.

Xót xa.

Anh đang xót xa cho tôi.

Sau bao năm, tôi lại được cảm nhận cảm giác được người khác thương xót.

Tim tôi bỗng chốc ấm lên.

13

Một vài cảm xúc ở người trưởng thành, vốn không cần nói ra.

Tôi bắt đầu âm thầm chấp nhận sự quan tâm chăm sóc của Chu Lẫm.

Vì tôi nhận ra, ở bên anh rất thoải mái, không hề có sự khó chịu hay kháng cự.

Anh quan sát và đoán được thói quen, sở thích của tôi từ những điều nhỏ nhặt, thậm chí còn hiểu tôi hơn cả chính tôi.

Một lần, chúng tôi đi chợ đêm ăn đồ nướng, tôi không đụng đến xiên mực, anh liền biết tôi không ăn mực.

Tùy chỉnh
Danh sách chương