Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGNKWF6sC

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Tiến cũng c/h/ế/t, thoái cũng c/h/ế/t.

Yến Vương không còn đường lựa chọn.

8

Thấy Yến Vương tạo phản, Lương Vương lập tức hưởng ứng.

Thiên hạ chấn động, giang sơn đổi sắc.

Cuộc tranh quyền giữa hoàng thất và chư hầu cuối cùng đã đến hồi diễn.

Yến Vương vốn ôm dã tâm từ lâu, âm thầm mưu tính hơn mười năm.

Tạ Trác trở về chưa đến mấy năm, dẫu hắn có ký ức kiếp trước, nắm trong tay tiên cơ cũng chưa chắc giành được thắng lợi dễ dàng.

Hai vạn tinh binh kia chỉ kìm chân đại quân của Yến Vương suốt bảy ngày, không thể thật sự ngăn cản bước tiến của ông ta.

Quân Yến từ phương bắc nam chinh, thế như chẻ tre cùng binh mã Lương Vương hội họp tại Mặc Thành, sau đó hạ thành Ngô, vượt sông Nhược.

Có lẽ, hôm ấy ta nên nhắc Tạ Trác một câu, rằng thực lực của Yến Vương vượt xa những suy nghĩ của hắn.

Nhưng cuối cùng, ta vẫn chẳng hề lên tiếng.

Kiếp trước, ta và Việt gia đã chia sẻ cùng Tạ Trác quá nhiều phong ba, giúp hắn thắng lợi dễ dàng đến mức hắn tưởng mình thật sự có đủ năng lực gánh vác thiên hạ.

Kiếp này, ta không còn kề vai sát cánh, Việt gia cũng chẳng làm chỗ dựa phơi bày gan óc vì hắn.

Trận gió tanh mưa máu này, hắn phải tự mình gánh lấy.

Cuộc chiến khốc liệt hơn Tạ Trác tưởng tượng, nó tàn nhẫn gấp bội.

Hắn đánh giá quá cao chính mình, cũng đánh giá quá thấp Yến Vương.

Dẫu được trọng sinh nên năng lực của hắn mạnh hơn tiền kiếp, nhưng một thân một mình cũng khó xoay chuyển càn khôn.

Những năm nay, Việt quốc dốc sức bồi dưỡng, tích lũy thực lực để tự vệ, nhờ thế vẫn giữ yên cho bách tính trong thời binh đao loạn lạc.

Khi Yến Vương mượn đường qua Việt quốc, ta cương quyết chối từ.

Đêm đó, ông ta lợi dụng trời tối gió mạnh mà bất ngờ tập kích thành.

Dã tâm của Yến Vương là thừa cơ nuốt trọn Việt quốc.

Nhưng ta đã chuẩn bị từ lâu.

Phía trên tường thành, lửa hiệu bùng lên, tiếng trống dồn dập, lúc ấy ông ta mới biết mình đã coi thường kẻ địch.

Ta mặc giáp ngắn đứng trên lầu cao, trông thấy binh sĩ của ông ta trúng đòn lôi thạch, gỗ lăn, lại thêm hỏa nỏ bắn liên tục, mưa tên dày đặc khiến tiếng kêu la vang lên không ngớt.

“Yến Vương, ta chờ ngươi đã lâu.”

Thanh âm của ta vọng xuống từ trên tường thành.

Ông ta biết trúng kế nhưng chỉ có thể nhìn thủ hạ hoảng loạn bỏ chạy, cuống cuồng hạ lệnh rút lui.

Lần Việt quốc này chính là lần thất bại đầu tiên.

Đêm nay Yến Vương bị cản bước, ông ta ắt không dây dưa với Việt quốc nữa, chắc chắn sẽ tìm đường khác, thẳng tiến hoàng đô.

Phụ vương trao Vương ấn cho ta.

“Tổ chim đổ sụp, trứng nào còn nguyên.”

“Nếu nhẫn nhịn không tranh cũng chẳng được hưởng thái bình, chi bằng liều một phen.”

Tới bây giờ, phụ vương cũng hiểu ra, không tranh thì không còn đường sống.

Dù Yến Vương hay Tạ Trác thắng thì Việt quốc cuối cùng cũng sẽ trở thành miếng thịt trên thớt kẻ khác.

Nếu Yến Vương thắng, hắn muốn thiên hạ quy thuận.

Việt quốc về sau hoặc thành hàng thần của họ Yến, hoặc thành oan hồn dưới đao.

Nếu Tạ Trác thắng, việc hoàng thất tiểu trừ chư hầu chỉ là chuyện sớm muộn.

Việt quốc cũng là phiên quốc, rồi một ngày Tạ Trác sẽ đưa lưỡi đao về phía Việt gia.

“Thế cục trước mắt, Việt gia chúng ta cũng chẳng còn sự lựa chọn.”

Khi ta dứt lời, phụ vương liền biết ta muốn làm gì.

Ông trao cho ta Vương ấn, đồng nghĩa trao quyền quyết để ta điều binh khiển tướng trong ngoài Việt quốc.

9

Ta đứng trên nơi cao, phóng tầm mắt về hướng Kinh thành.

Có lẽ Kinh thành đã thất thủ chỉ trong nửa tháng.

So với kiếp trước còn đến sớm hơn.

Gió lớn nổi lên, ta ngồi ở đài quan sát, ngắm trời sao muôn vạn, chợt khẽ nói:

“Tạ Trác, kiếp này, ta chỉ hứa không giúp Yến Vương, chứ chưa từng nhận lời không tranh đoạt cho mình.”

“Vậy không tính là ta bội ước.”

Chỉ trong bảy ngày, hoàng đô đã hoàn toàn thất thủ.

Nhanh hơn cả ta tưởng.

Giữa lúc chiến sự căng thẳng, Giang Chiếu Ảnh vì giận dỗi mà bỏ chạy khỏi kinh thành.

Bởi vào thời điểm cần dùng người cấp bách, Tạ Trác trọng dụng tướng tài, cũng để chiêu lòng sĩ phu mà hậu đãi các phi tần xuất thân tướng môn, bỏ bê nàng ta đã lâu.

Trông thấy kinh thành nguy kịch, nàng ta để lại thư tuyệt bút, đoạn tuyệt với Tạ Trác, cải trang thành cung rồi nữ trốn ra ngoài, định đi sang phía đông tìm hải đảo nương thân.

Nào ngờ trên đường lại bị quân phản loạn bắt giữ.

Vì muốn sống, nàng ta tiết lộ với Yến Vương rằng ba tòa thành phía tây đều bị điều động binh lực để bảo vệ kinh sư, hiện bỏ trống không người canh giữ, chỉ toàn người già và trẻ nhỏ ở đó.

Vậy là Yến Vương không tốn một binh một tốt đã chiếm đóng Yển Thành, Lộc Thành, Cốc Thành.

Tạ Trác mất liền ba thành trì.

Hôm ấy, Yến Vương bị chặn ở Việt quốc nên đành đổi hướng sang Linh Châu, suốt dọc đường đánh đâu thắng đó, chẳng gặp chút ngăn trở.

Giờ đây, kinh thành đã lâm nguy.

Tạ Trác đưa quần thần cùng hậu phi chạy khỏi thành, lui về hành cung Hà Dương, dựa vào địa hình hiểm trở dễ thủ khó công ấy để tạm giằng co với quân Yến, cũng không biết còn cầm cự được bao lâu.

Có lẽ lúc này, Tạ Trác mới nhận ra mình cố chấp biết chừng nào.

Quân của Yến Vương quanh năm chống chọi với tộc phương bắc, đều là tinh binh dạn dày, bách chiến không sờn.

Còn binh tướng Tạ Trác chiêu mộ mấy năm gần đây chưa từng trải qua cảnh sinh tử ở chiến trường.

Huống hồ, bao châu quận nơi quân Yến kéo tới đều rần rần dâng thành đầu hàng.

Những kẻ an nhàn trong chuỗi ngày no say đã quên mất cách ra trận.

Tuy Tạ Trác ẩn thân ở hành cung Hà Dương nhưng hắn vẫn là thiên tử trên danh nghĩa.

Hắn liên tiếp ban mấy đạo thánh chỉ, lệnh Việt gia mau mau xuất binh cần vương.

Thái giám khi truyền chỉ tới vương cung Việt quốc gần như sắp tắt thở.

“Phụng ý chỉ thiên tử, lệnh Việt gia các người khởi binh cứu giá.”

Đi cùng thánh chỉ còn kèm một phong thư.

“Bệ hạ căn dặn, muốn đích thân giao thứ này cho Ôn Chủ…”

“Bệ hạ hứa hẹn, nếu dẹp xong nghịch quân, ngày sau có thể cùng Ôn Chủ nối lại tiền duyên, thiên hạ đồng chia, nhị thánh lâm triều, chẳng phân tôn ti.”

Nói xong, lão thái giám trút hơi cuối cùng.

Ta sai người chôn cất ông ta đàng hoàng.

Phong Triết hỏi: “Ôn Chủ, liệu chúng ta có nên xuất binh không?”

“Không vội, thời cơ chưa chín muồi.”

Kiếp trước, ta và Việt gia liều mạng hy sinh, song kết cục đâu hề được đối đãi nồng hậu.

Nay, chỉ với một lời hứa suông mà Tạ Trác mơ đổi lấy sự dốc sức trợ giúp của ta?

Điều ta muốn chẳng phải “nhị thánh đồng triều, thiên hạ cùng chia,” mà là ngôi Cửu Ngũ duy nhất để một mình ta độc chiếm.

Kiếp trước, ta vì hắn mà giữ gìn, kiếp này, ta phải vì mình mà tranh đoạt.

10

Hành cung Hà Dương hiểm trở nên lương thảo nhiều nhất chỉ duy trì nổi nửa tháng.

Yến Vương ra sức chinh chiến khiến binh sĩ cũng mỏi mệt, bèn hạ trại cắm quân chờ đợi, ví như “thủ sẵn chuột trong hang.”

Nơi hành cung kia, lòng người ly tán, ai cũng biết càng kéo dài càng giống chờ c/h/ế/t.

Sao Trời xê dịch, thời cơ đã đến.

“Hỡi tướng sĩ Việt quốc, hãy theo ta ra trận cần vương, diệt kẻ nghịch tặc.”

Cho ngày hôm nay, sự chuẩn bị của ta chẳng kém gì Tạ Trác.

Phi Vân Kỵ do ta thân chinh huấn luyện, chọn lọc nghiêm ngặt mấy năm chính vì một ngày dương danh này.

Yến Vương nổi loạn, khắp nơi ai cũng rõ.

Lúc này ta phụng thánh chỉ mà khởi binh thảo phạt là danh chính ngôn thuận.

Cũng phải cảm ơn Tạ Trác đã cho ta tấm cờ hiệu đường hoàng này.

Chiến dịch của Yến Vương kéo dài, quân đội từ bắc xa xôi đến, đường xá cách trở, thêm nỗi bất đồng thổ nhưỡng nên nay đã cạn sức.

“Hiện hắn đang ở nội địa, trước sau đều bị uy hiếp, lâm vào cảnh “bụng dạ không yên.”

Tạ Trác và Yến Vương tuyệt đối chẳng ngờ mười hai bộ tộc ở tây nam lại là đồng minh của ta.

Tộc Man không giỏi bày mưu tính kế nhưng cực kỳ thiện chiến.

Một khi nghe mệnh lệnh của ta, họ chính là lưỡi đao sắc bén trong tay ta.

Ngày ấy, ta đích thân dẫn ngự y Việt quốc giải trừ ôn dịch cho họ, cứu thủ lĩnh của họ khỏi cơn nguy kịch.

Bây giờ lâm trận, họ cũng sẵn sàng dốc sức phò trợ Việt quốc.

Tựa bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.

Quân Yến khao mòn, sức cùng lực kiệt.

Binh mã Việt quốc ta dưỡng sức đã lâu, chỉ chờ tới hôm nay.

Ta dẫn đại quân cắt ngang giữa sườn quân địch khiến họ tan đàn xẻ nghé, Lương Vương bỏ mạng trong cảnh hỗn loạn, lòng quân càng thêm rệu rã.

Yến Vương thất bại thảm bại nhưng vẫn không cam lòng.

“Gã họ Tạ kia hứa cho ngươi điều gì, ta sẵn sàng hứa gấp đôi.”

“Nay ngươi giúp hắn, ngày sau chờ hắn củng cố vương vị, chắc chắn sẽ tiên hạ thủ diệt tộc phiên vương dị tánh.”

“Chim hết thì cung bỏ, thỏ c/h/ế/t thì chó bị g/i/ế/t, đó chính là kết cục của ngươi.”

Yến Vương bị vây khốn nơi thành cô lẻ vẫn dùng hết lời xúi giục mong lung lay được ta.

Tùy chỉnh
Danh sách chương