Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bố tôi nay 71 tuổi, vì bệnh thấp khớp mà đau đến mức không đi xuống cầu thang.
Ông điện cho tôi, giọng rụt rè, mong có tìm được một căn hộ có thang máy, giá tầm trăm tệ một tháng.
Chồng tôi – – lập tức lôi cuốn sổ kế toán đình , số âm đỏ lòm:
“Tháng trước em vung tay hoa vượt ngân sách trăm tệ , giờ muốn thêm một khoản chi vô lý nữa ?”
Khoảnh khắc ấy, tôi chợt tỉnh người – tôi kiếm triệu tệ một , mà ngay cả quyền một bó hoa hướng dương cũng không có?
điện thoại, giọng bố tôi vẫn khẽ khàng:
“Tiểu , đừng khó xử quá… Bố tiện miệng nói thôi, ở khu tập cũ bố cũng quen , không sao đâu …”
Tôi lặng lẽ cúp máy, lòng như bị ai đập một cú thẳng ngực, nghẹn đến không thốt nổi lời nào.
Tôi là đối tác ở một những công ty hàng đầu, thu nhập triệu, gì là “khó xử” chứ?
Thứ thật sự làm tôi mắc nghẹn, là cảnh một thằng sư hạng như nắm toàn bộ thẻ lương của tôi, còn xưng là “chuyên tối ưu hóa cấu trúc tài chính đình”.
“ , người đó là bố tôi đấy.”
“ trăm tệ — với này là đinh gì?!”
Anh ta chẳng thèm ngẩng đầu:
“Lục , tình thân không vượt trên nguyên tắc phân bổ tài sản.”
“ trăm nhân hai là chín ngàn sáu trăm, tương đương mức biến động 0.0096% tỷ suất lợi nhuận .”
“Chi tiêu ngoài ngân sách là đang chôn mìn cho tương lai của mình đấy.”
Anh ta dừng , mở một ứng dụng, xoay màn hình cho tôi xem:
“Nhìn đi, tháng trước em tiện hoa, khiến mục ‘mỹ học sinh hoạt không thiết yếu’ âm tới 312.5 tệ.”
“Giờ muốn cho bố em, tháng sau thì sao? Em định hẳn bảo mẫu riêng cho ông ấy chắc?”
Tôi nhìn đống số đỏ chót đó, cảm thấy nực cười đến tột cùng.
Tháng trước tôi vừa thắng một vụ kiện lớn, lúc lái xe về, thấy tiệm hoa bên đường có bó hướng dương đẹp như tranh.
Tôi muốn một bó. đơn giản vậy thôi.
trăm tệ ấy là khoản duy nhất suốt nửa qua tôi dám tiêu mà không “trình báo” anh ta.
Tôi hít sâu, cố nén cơn điên đang trào lên tận cổ:
“Tôi kiếm hai triệu, mà muốn căn hộ trăm tệ cho bố mình cũng phải qua sự cho phép của anh?”
Anh ta bật cười, ánh mắt sắc như d.a.o rọc giấy:
“Lục , em là vợ tôi. Thu nhập của em là tài sản chung của đình.”
“Em quên ? trước em ký ‘Thỏa thuận Ủy quyền Quản lý Tài sản’, giờ tôi là người duy nhất có quyền quản lý tiền bạc này.”
“Nên, tôi có trách nhiệm ngăn chặn mọi khoản chi không hợp lý.”
Anh ta đóng ứng dụng , lôi từ ngăn kéo một chiếc hộp nhung đỏ sang trọng.
“ mà, tuần sau sinh nhật mẹ tôi, tôi dùng tài khoản đồng sở hữu của chúng ta đặt một chiếc đồng hồ Patek Philippe.”
“Khoản đó được liệt danh mục ‘duy trì quan hệ thân tộc’, hoàn toàn chính đáng và có mục tiêu rõ ràng.”
Tôi lập tức cảm thấy cục nghẹn n.g.ự.c nổ tung.
trăm tệ cho bố tôi là “chi tiêu phi lý”.
đồng hồ hai trăm mươi ngàn cho mẹ anh ta thì là “chi tiêu cốt lõi”.
Tôi nhìn chằm chằm mặt anh ta, từng từ bật như cào mặt:
“ , là ‘quản lý rủi ro’ của anh, thực chất là nhắm thẳng ngoại tôi đúng không?”
Anh ta thở dài, mặt vẻ thương hại:
“Lục , sao em vẫn chưa hiểu vậy?”
“Mạng xã hội của mẹ tôi bắt bà phải giữ diện. Những thứ như vậy là cần thiết.”
“Còn bố em, là công nhân về hưu. Ở khu tập cũ thì hợp lý, vừa tiết kiệm có lợi cho tinh thần và sức khỏe.”
Nói xong, anh ta đứng dậy rót cho tôi ly nước ấm, giọng dỗ dành:
“Đừng căng nữa. Ngủ sớm đi, mai còn phải tòa.”
“ mà, thẻ tín dụng tháng này em tiêu 87% , tôi sợ em bốc đồng nên tạm khóa . Ngày 1 tháng sau động mở .”
Tôi siết chặt ly nước, đầu ngón tay lạnh như băng.
Sáng hôm sau, tôi mở app ngân hàng.
Tôi kiểm tra lần lượt tất cả tài khoản lương, tài khoản chia lợi nhuận đứng tên mình – toàn bộ đều còn lèo tèo vài số chữ số, nhìn mà tức nghẹn họng.
Toàn bộ tiền, đến mùng 1 hàng tháng sẽ động được chuyển là “Quỹ Tín Thác Đình” – ổ tài chính do nắm trọn quyền sinh sát.
Tất cả khoản chi tiêu quỹ đều cần chữ ký điện tử của anh ta. Không có nó, đừng mơ động tới một xu.
Tôi đặt phần ăn sáng. Lúc thanh toán mới tá hỏa nhận tài khoản Alipay của mình bị anh ta âm thầm gài chế độ “thẻ đình”.
Mỗi lần tôi chi tiêu vượt quá lăm tệ, hắn đều nhận được thông báo ngay tức thì.
WeChat báo có tin nhắn:
“Bữa sáng ăn quẩy với sữa đậu nành là đủ . Bánh sừng bò kiểu Pháp 88 tệ, vừa tốn tiền vừa dư calo.”
Tôi cười khẩy, xóa tin nhắn, lái xe đến văn phòng , cho Tần Y.
Tần Y là bạn thân tôi – nữ sư chuyên xử lý các vụ ly hôn m.á.u lửa, nổi tiếng lạnh đầu và nóng miệng. Nghe tôi kể xong, đầu dây bên kia nổ như pháo Tết.
“Lục , não mày bị chuột gặm ?! Mày là sư thương mại trứ danh, vậy mà để thằng chồng hạng bét dắt mũi như ch.ó ?”