Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qaaXwariw

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

5

Tôi mở ngăn kéo, rút ra một tập hồ sơ.

“Đây là bằng chứng về việc Chu Việt chiếm dụng bất pháp 37 triệu tệ sản của tôi, cùng toàn dữ liệu hắn giả mạo bằng chứng và vu khống tôi.”

“Tôi đã gửi toàn lên Viện Kiểm Sát. Tội : lừa đảo chính, chiếm đoạt, rửa – mỗi tội vài năm là ít, cộng lại đủ cho hắn bóc lịch cả thập kỷ.”

Mặt bà ta trắng bệch, loạng choạng suýt ngã.

“Mười… mười năm …”

Tôi nhướng mày, giọng đanh lại:

“Nhưng, không phải hoàn toàn không có đường sống.”

Bà ta như bắt được vàng, lập tức níu lấy ghế:

“Tiểu Ân… con đi, cách gì được! Miễn là cứu được thằng Việt!”

Tôi mỉm cười, một nụ cười đầy thỏa mãn.

“Cách duy nhất: vào hai bản này.”

Tôi đưa ra một 《Thỏa thuận ly hôn》 và 《 đồng bồi thường thiệt hại》.

“Một: Chu Việt ra đi trắng, không được lấy bất cứ sản .”

“Hai: Bà và ông Chu chuyển nhượng toàn sản tên bà – bao gồm xe cổ, trang trại rượu, đồng hồ – sang cho tôi. Gọi là bồi thường tổn thất.”

“Ba: Bà lên truyền thông công khai lỗi vì những lời vu khống trên mạng.”

xong, tôi sẽ đệ trình lên Viện Kiểm Sát bản ‘bày tỏ thái độ khoan dung’. Có thể giúp giảm án.”

Bà ta run rẩy chỉ vào tôi:

“Cô… cô là đồ cướp!”

Tôi nhếch môi, sửa lại:

“Tôi không cướp. Tôi đòi lại những gì là của tôi. Bao gồm , dự, và sự tử tế mà bà chà đạp suốt bao năm.”

Tôi đặt bút bàn, gõ nhẹ:

“Bà có quyền không .”

“Nhưng đừng trách tôi nếu con bà ở tù mười năm, còn bạn hắn – Giả Minh – được ra sớm nhờ tác tốt, rồi về ăn tiếp cái mâm mà hắn bỏ lại.”

Bà ta ngồi sụp , gào lên như c.h.ế.t mẹ.

Tôi đợi, không chớp.

hay không — tôi cho bà đúng ba phút.”

Cuối cùng, bà ta vẫn .

run như lá chuối, dấu vân dính cả mồ hôi. xong thì ngồi bệt ghế, ánh trống rỗng.

Tôi lật hồ sơ kiểm tra lần cuối, sau chẳng buồn liếc bà ta lấy một cái:

“Tiểu Trương, tiễn khách.”

Một tuần sau, tôi và Chu Việt làm thủ tục ly hôn trong trại tạm giam.

Giữa hai chúng tôi là lớp song sắt lạnh lẽo.

Hắn nhìn tôi, như có ngàn câu muốn hỏi:

“Lục Ân… Em nghi ngờ từ bao giờ?”

Tôi mỉm cười.

“Từ lúc không cho tôi 800 tệ để thuê có thang máy.”

Hắn phá lên cười, tiếng cười gượng gạo:

“Chỉ vì tám trăm tệ?”

“Không.” – Tôi lắc đầu. – “Vì 800 tệ phản ánh rõ cái cách khinh thường tôi và người thân của tôi.”

Hắn im lặng, gục đầu .

Rất lâu sau, mới lắp bắp:

“Còn… bản giảm án…”

“Yên tâm.” – Tôi dậy. – “Tôi là luật sư. Tôi giữ lời.”

“Lục Ân…” – Hắn gọi với theo. – “Không còn cơ hội ? Em thật sự… không còn yêu chút à?”

Tôi khựng lại, không quay đầu:

tôi ghét nhất điều gì không?”

“Tái chế rác thải.”

Tôi đẩy cửa ra ngoài.

Nắng chói chang, gió đầu thu mơn man, mà tôi thấy lòng mình nhẹ như lông hồng.

cạnh xe, huýt sáo:

“Xong chưa, nữ thần báo thù?”

Tôi đeo kính râm, ngẩng đầu:

“Xong rồi.”

“Hắn có van khóc lóc gì không?”

tái .”

phá lên cười như điên:

“Hắn nhốt đến lú đầu rồi à? không hỏi Diêm Vương coi có suất hội viên VIP cho hắn không?!”

Tôi bật cười.

Tất cả những tủi nhục, uất nghẹn từng có — phút , tan như khói.

“Đi thôi, tôi mời bà ăn.”

“Ăn gì?”

hàng Pháp mắc nhất thành phố. Tiện luôn cái túi 150,000 mà bữa bà nhìn chảy nước dãi.”

đạp thắng cái “két”:

“Cái gì?! 150,000 ?!”

“Tổng lương năm 10 triệu, cái túi 150,000thì đã ?” – Tôi , giọng bắt chước cô ấy. – “Xài của mình, đồ mình thích, để mấy thằng đàn ông ngồi hóng chảy dãi là đủ rồi.”

hét to, đạp ga như bay:

“Má ơi, câu chuẩn! Hôm nay tao cho bà thế là tiêu như xả lũ!”

Bên ngoài xe, nắng chiều rải vàng khắp phố.

Tôi mở điện thoại, chuyển khoản cho 200,000.

Dòng ghi chú: “ tiêu vặt của . Muốn gì thì , thiếu thì con gái.”

Rất nhanh, gửi lại một đoạn thoại:

“Ân à, nhiều vậy dám nhận? có lương hưu rồi, con giữ lại ăn uống cho ngon, đừng làm việc cực quá nghe chưa?”

Tôi nghe giọng ông mà cay xè.

Thì ra… yêu thương vô điều kiện, là thứ khiến người ta mạnh mẽ đến vậy.

Tôi giữ đúng lời hứa, nộp bản khoan hồng cho Chu Việt.

Tại phiên tòa, tôi nghẹn ngào kể lại chuyện cũ, gọi hắn là “người chồng lầm đường”, rằng tôi “sẵn lòng tha thứ”.

Tôi diễn vai người vợ cao thượng, ươn ướt đúng lúc, đâu ra đấy.

Hiệu quả cực kỳ — phóng viên chép lia lịa, Chu Việt ngồi ghế cáo còn đỏ tưởng tôi còn yêu hắn.

Hắn không chỉ là món khai vị.

Tòa tuyên giảm án từ 10 năm còn 8 năm.

Ra khỏi tòa, đã chờ, vỗ rần rần:

“Thần thái , Lục Ân! Oscar chắc chắn thiếu bà một tượng! Tôi mà không trước chắc tưởng bà còn yêu hắn đắm đuối luôn rồi!”

Tin tức bùng nổ:

“Nữ luật sư dũng cảm giảm án cho chồng cũ lừa đảo — xứng vợ cũ của năm!”

cười xỉu:

“Vợ cũ của năm? Nếu tụi nó bà vừa rao bán tổ Chu gia với cái trang trại rượu vang rồi, chắc ngất lên ngất .”

Tôi cười, nụ cười thắng trận.

Hắn vừa vô tù, việc đầu tiên tôi làm là khởi kiện vụ vu khống nặc trên mạng nội phòng luật.

đơn: cung cấp mạng + kẻ đăng bài.

Tôi thuê đội kỹ thuật mạng số một – nhóm của Trương Hành – để truy IP, đào log, tìm chứng cứ.

Vụ này kéo dài suốt một năm.

Cuối cùng, lòi mặt: em họ Chu Việt, được hắn ủy quyền.

Những đoạn ghi âm, clip gài bẫy? Tất cả là từ camera giấu kín và thiết nghe lén mà Chu Việt cài trong xe, trong tôi.

Tòa tuyên tôi thắng, buộc bồi thường dự một khoản lớn.

Nhưng không phải thứ tôi nhắm tới.

Thứ tôi cần — là chứng cứ pháp cho một tội hình sự mới:

Sử dụng thiết theo dõi trái phép.

Tội này — mới đủ để hắn vĩnh viễn không ngóc đầu dậy được.

Tùy chỉnh
Danh sách chương