Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10sSYZqHxa
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đúng lúc này, Xuân Đào lảo đảo chạy tới, trong giọng mang theo tiếng khóc:
“Tiểu thư, Tiểu Hầu gia… hắn thật sự dẫn Hầu lão phu nhân đến từ hôn rồi!”
Tia hy vọng cuối cùng trong lòng ta hoàn toàn vụt tắt.
Ta vô lực nhếch môi nở nụ cười cay đắng:
“Được, ta đồng ý với ngươi.”
8
Hôn sự giữa ta và Tạ Trinh được hủy bỏ rất nhanh gọn.
Lão phu nhân nhà họ Tạ tuy không vừa lòng với Oanh Oanh, nhưng càng không muốn phải thay Ngụy phủ gánh món nợ một trăm vạn lượng kia.
Huống chi, người trong thương giới vốn không xứng với thế gia vọng tộc như Hầu phủ, lần này Tạ Trinh mượn cớ gây sự ngược lại lại hợp với ý bà ta.
Dù năm xưa bà ta từng là bằng hữu thân thiết của mẫu thân, nhưng tới hôm nay, chút tình cũ ấy hiển nhiên chẳng bằng gia thế hiển hách của Tạ phủ.
Trước lúc rời đi, Tạ Trinh ngoái đầu nhìn ta, trên mặt còn vương chút không đành lòng:
“Lan Chỉ, giữa chúng ta vốn có tình cảm.”
“Đợi nàng trả xong khoản nợ đó thì có thể tìm ta, ta nguyện nạp nàng làm thiếp, bảo hộ nàng cả đời.”
Ta mỉm cười tiễn hắn ra khỏi phủ.
Một lần tiễn biệt này chính là đoạn tuyệt không còn ngày sau.
Vài ngày sau, Thẩm Dực cho xe ngựa đến đón ta tại cổng Ngụy phủ.
Chiếc xe ngựa rất lớn, bề ngoài tuy không lộ ra cái gì nhưng bên trong lại vô cùng xa hoa, tựa như một gian phòng nhỏ có thể di chuyển.
Dù nhà họ Ngụy ta cũng thuộc hàng giàu có, nhưng so với Thẩm Dực vẫn còn kém một bậc.
Thấy ta nhìn ngây ngốc, Thẩm Dực từ bên trong lấy ra một hộp đựng thức ăn.
Khi mở ra xem, bên trong là đủ loại điểm tâm bán chạy của các cửa hàng nổi tiếng trong kinh thành.
Thậm chí có cả những món còn chưa từng được bày bán.
Ta chọn một khối điểm tâm chưa từng thấy qua, nhẹ nhàng đưa vào miệng.
Chỉ cảm nhận được một độ ngọt mà không ngấy, hương vị vấn vương nơi đầu lưỡi ngon đến bất ngờ.
Thẩm Dực mỉm cười, lại đặt thêm một chiếc bánh có hình dạng kỳ lạ vào lòng bàn tay ta, giọng mang theo hàm ý sâu xa:
“Thế nào? Có phải ngon hơn bánh mai hoa gấp trăm lần không?”
“Cho nên nàng thấy đó, cố chấp không buông được chỉ là vì chưa từng nếm qua thứ tốt hơn mà thôi.”
Không biết là do bánh quá ngon, hay vì lời hắn quá hợp lý không mà ta cảm thấy mọi phiền muộn trong lòng đều được cởi bỏ.
Xe ngựa lộc cộc chạy vòng quanh thành Tây mấy lượt.
Ta chẳng hiểu vì sao, nhưng Thẩm Dực lại khẽ vén một góc rèm xe nhìn ra ngoài:
“Nghe nói hôm nay Tiểu Hầu gia bao trọn Túy Tiên Các, sợ nàng sau này còn tiếc nuối nên ta cho hắn một cơ hội cuối cùng.”
9
Khi xe ngựa vòng qua cổng lớn Túy Tiên Các lần thứ ba, khung cửa khắc hoa nơi nhã gian lầu hai chậm rãi mở ra, để lộ một gương mặt đầy bất mãn.
Một tay Tạ Trinh cầm vò rượu, tay còn lại ôm vai Oanh Oanh, ánh mắt nhìn ta mang theo chút khinh thường:
“Ngụy Lan Chỉ, nàng định dùng tên cho vay nặng lãi đó để chọc giận ta ư?”
“Nàng nghĩ nhiều rồi. Nếu nàng muốn đi theo hắn thì đừng đến dây dưa với ta nữa, ta còn mong chẳng được kia kìa.”
Trên lầu hai lập tức vang lên tiếng cười ầm ĩ.
Chắc hẳn đang cười nhạo ta không biết xấu hổ, tới nước này rồi còn định giở trò vãn hồi tình cảm của Tạ Trinh.
Ta buông rèm xe, rút đầu vào trong cười thật lớn:
“Thẩm lão bản, đa tạ ngươi.”
“Chuyện cũ ta đã buông xuống rồi.”
Nhưng người đàn ông trước mặt lại bỗng thu lại nụ cười, giữa mày hiện lên nét trầm ngâm, dáng vẻ nghiêm túc hiếm thấy.
Tiếp theo, cổ tay bị siết lại, ta đã bị kéo vào lòng hắn.
Giọng nói trầm thấp khàn khàn của hắn vang lên bên tai:
“Nếu buồn thì cứ khóc đi cũng được.”
“Xin lỗi… ta không nghĩ sẽ khiến nàng đau lòng đến vậy…”
Hương thông lạnh xộc thẳng vào mũi, bao phủ lấy ta.
Tim ta như bị ai đó đâm mạnh một nhát.
Ta siết chặt vạt áo hắn.
Rốt cuộc, ta bật khóc nức nở.
10
Có lẽ là để chiều theo tâm trạng của ta, xe ngựa đi rồi lại dừng, mãi đến một tháng sau mới đến Giang Nam.
Ngày hôm đó, sau khi khóc một trận, cảm giác ngột ngạt trong ngực ta cũng tan biến hết, cả người nhẹ nhõm lạ thường.
Trên đường đi, Thẩm Dực kể cho ta nghe về tình hình gia tộc của hắn.
Nhà họ Thẩm có ba phòng thúc bá huynh đệ.
Đại phòng là Thẩm Yến Sơn, không có tài kinh thương nhưng dã tâm rất lớn.
Nhị phòng là Thẩm Minh Đức, hay cười cười nói nói, bên ngoài đạo nghĩa hiền lành, bên trong lại độc ác hiểm sâu, luôn bày mưu tính kế mưu đoạt vị trí gia chủ.
Tam phòng song thân mất sớm, nay chỉ còn mình Thẩm Dực, nhưng lại được tổ phụ tổ mẫu hết mực yêu thương.
Vì kiêng dè hai phòng còn lại, hai ông bà đã truyền lời rằng bên nào có thể nhanh chóng mở rộng sản nghiệp thì bên đó sẽ có tư cách kế nhiệm gia chủ.
Ban đầu, Thẩm Dực đã giúp nhà họ Thẩm mở rộng vô số cơ nghiệp, lại nắm giữ mạch vận chuyển đường thủy Giang Nam nên sớm đã xứng đáng lên làm gia chủ.
Thế nhưng năm ngoái tổ phụ hắn vừa qua đời, còn tổ mẫu lại là người tính tình mềm yếu.
Nhị phòng liền thừa cơ nói rằng hắn chưa thành gia lập thất, chưa thể xem là người đàn ông có đủ sức gánh vác, kiên quyết không đồng ý để hắn kế nhiệm chức gia chủ ngay lập tức.
Họ còn nói, nếu cưới phải một thê tử không đảm đang sẽ khiến Thẩm gia rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Sau đó, đại phòng và nhị phòng ra sức giở trò, tìm mọi cách nhét nữ quyến nhà ngoại mình vào hậu viện Thẩm Dực, thủ đoạn càng lúc càng hạ cấp.
Thẩm Dực chán ghét không chịu nổi, liền mượn cớ thu nợ mà rời nhà, cuối cùng nghĩ ra màn kịch để ta giả làm hiền thê.
Hắn thấy khuôn mặt ta mang vài phần căng thẳng, liền nắm lấy tay ta, chậm rãi bước vào trong phủ:
“Nàng không cần sợ, cứ làm theo ý mình là được.”
“Có ta ở đây, sẽ không để nàng chịu thiệt.”
11
Chúng ta vừa bước vào chính sảnh, một đại gia tộc đã ngồi chờ sẵn.
Ta kín đáo liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy mỗi người một vẻ, ánh mắt đánh giá đổ dồn về phía ta lại chẳng có mấy thiện cảm.
Chỉ duy nhất bà lão tóc bạc ngồi ở ghế trên là mày mắt ôn hòa, dáng vẻ đầy vui mừng.
Tướng mạo của Thẩm Dực và bà có vài phần tương tự, chắc hẳn chính là tổ mẫu của hắn.
Nghĩ đến mục đích chuyến đi lần này, ta lập tức quỳ gối hành lễ, bà liền cởi ngay chiếc vòng ngọc lục bảo trên cổ tay xuống tặng cho ta:
“Hay lắm, mắt nhìn người của Dực nhi không tệ, đây đúng là đứa trẻ ngoan.”
Lời còn chưa dứt đã có một phụ nhân mặc váy tím cất giọng châm chọc:
“Thật chẳng hiểu nổi Dực nhi. Chúng ta giới thiệu cho nó bao nhiêu tiểu thư danh giá yểu điệu mà nó chẳng coi ai ra gì.”
“Vậy mà đi ra ngoài vài tháng đã dẫn về một tân nương.”
“Làm sao nhanh vậy được? Chẳng lẽ là tiện tay nhặt bừa một người mang về lừa gạt chúng ta?”
Người đối diện bà ta – mặc áo màu vàng nhạt – ngay lập tức tiếp lời:
“Chuyện hôn nhân phải do phụ mẫu quyết định, mai mối dẫn đường.”
“Tuy tam đệ và thẩm thẩm đều không còn, nhưng vẫn còn mẫu thân và chúng ta là trưởng bối, sao có thể để nó tự ý làm loạn được…”
Chưa dứt câu, tổ mẫu liền đặt chén trà lên bàn, âm thanh vang nặng:
“Sao thế? Ta còn chưa chết mà các ngươi đã nôn nóng thay Dực nhi làm chủ rồi sao?”
Sắc mặt phụ nhân áo vàng cứng đờ, miễn cưỡng cười nói:
“Mẫu thân, chúng con cũng chỉ là sợ Dực nhi bị người ta lừa thôi mà…”
Thẩm Dực chợt bật cười:
“Nhị thẩm không bằng lo cho Duệ ca ca đi.”
“Dạo trước số bạc hắn thu về từ tiệm tơ lụa đều đem mua son phấn tặng kỹ nữ thanh lâu, như thế mới là dễ bị lừa đấy.”
Ngay khi hắn nói xong, phụ nhân áo tím lập tức rụt cổ như thể muốn thu mình vào bóng tối.
Ai ngờ Thẩm Dực vẫn chưa có ý định buông tha.