Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Cửa tiệm này tôi từ tay một bạn, chuyên bán gà xiên chiên và gà rán.

Vị trí đẹp, buôn bán ổn.

Tầng một để bán hàng, tầng hai để ở, tôi ở một , một dùng làm kho chứa đồ.

Tôi đang dọn dẹp đống đồ trong kho, trong nghĩ lát nữa nên mua một giường.

phải mua bộ chăn ga, chải đánh răng, khăn mặt nữa…

Tạ Tuần vòng sau lưng tôi, đỡ lấy một thùng giúp tôi.

Tôi thuận miệng nói:

“Đem vào tôi , toàn giấy vệ sinh với nước giặt thôi…”

Tạ Tuần vừa bước hai bước, tôi mới giật mình phản ứng, vội vàng ngăn :

“Đợi đã!”

đã muộn, Tạ Tuần đã đẩy cửa .

nhỏ, liếc mắt một hết.

Tạ Tuần vừa ngẩng cạnh cửa sổ, khựng một nhịp.

Ánh mắt cậu ấy lướt qua tấm ảnh đặt trên , quay hỏi tôi:

“Đặt ngay bên à?”

Tim tôi đang đập nhanh mới từ từ lắng xuống: “Ừ.”

Tạ Tuần chắc chưa , dù sao thì tấm ảnh chỉ một sự cố.

Lúc tốt nghiệp, trường mời nhiếp ảnh gia ảnh sinh.

thể riêng, thể với bạn bè.

Tạ Tuần ảnh, tôi tình cờ đứng bên cạnh, đang ngẩn , bị tiếng gọi của nhiếp ảnh làm giật mình, quay mơ màng.

Thế bức ảnh chung ngoài ý muốn ấy.

Lúc rửa ảnh, nhiếp ảnh gia lẽ nghĩ rằng ảnh hai cố tình cùng nhau.

Thế nên rửa tôi một bản.

Tôi mang tấm ảnh lên đại , sau tốt nghiệp mang theo cửa tiệm.

Tôi lồng vào khung ảnh, cẩn thận đặt lên .

Tạ Tuần ấy một thiếu niên tóc vàng, mái tóc rực rỡ, phần mái dài che mất nửa mắt.

Trên mặc áo phông in lâu và quần jeans rách gối, dù ngoại hình đẹp vẫn che khí chất nổi loạn phi chính thống thời ấy.

hiện tại, cậu ấy để tóc đen ngắn gọn, trang phục đơn giản, gọn gàng sạch sẽ – sự khác biệt thật quá rõ ràng.

nên cậu điều dễ hiểu.

5

Dọn dẹp xong, tôi đưa Tạ Tuần ngoài cơm.

cậu ấy hứng , vài miếng rồi động đũa nữa.

Tôi thể hiểu , nhà xảy chuyện như vậy, tâm trạng tệ điều bình thường.

liên tục mấy ngày vẫn thế, trông rõ cậu ấy gầy so với lúc mới .

Tôi bắt lo lắng, kéo cậu ấy một nhà hàng Tây.

Giá trung bình hơn trăm tệ một , tôi gọi cậu ấy một phần bít tết và salad.

Tạ Tuần vài miếng, bỗng nhiên lên tiếng: “Tôi từng đây rồi.”

Tôi khựng , ngờ cậu ấy nhớ.

ấy mọi đều chê cậu ấy ngốc, lắm tiền, mời mãi ngại.

Thế rất nhiều chủ động hẹn cậu ấy, sau giờ rủ Tạ Tuần .

Tôi chen vào, hôm lương làm thêm, tôi đã cẩn thận chọn nhà hàng Tây này.

Tôi ngờ cậu ấy đồng ý lời mời của tôi.

Tạ Tuần xưa nay vốn lạnh nhạt, bị hỏi quá nhiều thì nhắm mắt chỉ đại một :

“Cậu , một bữa thôi, những khác đừng làm phiền tôi nữa.”

Tôi may mắn ấy.

Phần bít tết hôm Tạ Tuần sạch sẽ, cậu ấy xét:

bếp ở đây tay nghề tệ, khác gì chỗ tôi hay , tôi rất thích.”

Lời khen khiến tôi kìm mà nở một nụ cười.

A-la-đanh mời Thần Đèn một bữa, A-la-đanh vô cùng hạnh phúc.

Vì vậy, Tạ Tuần giờ đây tinh thần suy sụp, tôi nghĩ ngay quán .

Như thể thời gian quay ngược, cách nhau bốn năm ánh sáng.

Vị trí ấy, ấy, vẫn đổi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương