Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/40UTa763ra
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Liễu Thi chào tạm biệt chủ tiệm rời đi. Lúc đi ngang qua gánh hát hôm qua, linh tính mách bảo Liễu Thi ghé vào xem lần nữa. Mọi việc vẫn diễn ra như lúc trước Liễu Thi xem, cứ khi cô đào cất giọng hát thì không khí trong khán phòng thậm phần quỷ dị. Trong đầu Liễu Thi tự đặt ra một câu hỏi, liệu rằng gánh hát này có thật sự chỉ đơn giản để mua vui cho người dương và người âm không?
Dù linh cảm có chuyện chẳng lành nhưng Liễu Thi không dám can thiệp sâu, cô biết hậu quả của việc phá hỏng miếng cơm của người khác, hiện giờ điều quan trọng cô phải cứu được cậu cả, bảo vệ được bản thân mình đã.
Liễu Thi nghe kịch xong, chờ đám người ra về hết thì cô mới đứng dậy chuẩn bị rời đi thì thấy cô đào kia đứng trước mặt mình. Cô đào không nhìn Liễu Thi mà quay lưng lại với cô, hướng mặt về phía sân khấu, nói:
– Tôi tên là Thi Dung, từ bé đã sống tại gánh hát này, phận đào hát chúng tôi, cô có thể thấy rồi đấy, sớm nở tối tàn!
Liễu Thi không biết tại sao cô đào đột dưng bắt chuyện với mình, so với giọng nói ác liệt hôm trước, hôm nay cô ta dịu dàng cứ như là người khác vậy. Liễu Thi đoán đây có thể là vong hồn khác trên người cô ta, cô hỏi:
– Cô tìm tôi chắc hẳn có việc gì đi.
Thi Dung gật đầu đáp:
– Tôi chuẩn bị có vở tuồng tiếp theo, không nói chuyện với cô thêm được, nửa đêm nay cô tới đây tìm tôi đi, tôi có chuyện muốn làm giao dịch với cô.
Liễu Thi nghe vậy thì bật cười:
– Cô có thứ gì trao đổi với tôi sao?
Thi Dung cười đáp:
– Cô không muốn biết tung tích của đèn Bảo Đăng à?
Liễu Thi giật mình:
– Sao cô có thể biết được?
– Chuyện đó không quan trọng, nói tóm lại cô muốn biết thì đêm nay tới đây tìm tôi.
Dứt lời Thi Dung mỉm cười rời đi.
Liễu Thi ôm một đống câu hỏi trở về phủ thượng thư, bên phía Lưu chủ tiệm đã có khế ước ràng buộc, ông ta không thể nào làm lộ tung tích cô được, vậy tại sao Thi Dung lại biết được chứ. Cô ta rốt cuộc muốn làm giao dịch gì với cô đây! Dù vậy khó khăn lắm mới có chút tung tích của đèn Bảo Đăng, Liễu Thi nhất quyết phải tới hỏi Thi Dung cho bằng được.
Tạm thời còn chưa biết cô ta có ý xấu hay tốt, vì vậy Liễu Thi để sẵn trong người khá nhiều lá bùa phòng thân, nửa đêm nhân lúc người trong phủ đã ngủ hết cô mới lẻn ra ngoài.
Dù là kinh thành phồn hoa tới đâu thì đêm đến đường cũng vắng tanh không một bóng người. Giờ đã quá nửa đêm, trên đường là những con ma đói lang thang vất vưởng đi lại, Liễu Thi coi như không thấy gì, tập trung đi về phía gánh hát.
Thi Dung đã đứng ngoài cửa chờ sẵn Liễu Thi. Liễu Thi vừa thấy cô ta thì vội vã hỏi:
– Cô muốn gì mới chịu nói cho tôi tung tích của đèn Bảo Đăng đây?
– Đi theo tôi!
Thi Dung đưa Liễu Thi tới bãi đất trống đằng sau gánh hát. Ở giữa bãi đất đã được bày biện sẵn một mâm hương ngũ quả, một con gà trống thiến sống, xung quanh là bảy ngọn nến cùng bảy lá cờ màu trắng.
Thi Dung đột nhiên quay người lại, dùng ngón trỏ điểm lên trán Liễu Thi, niệm chú:
– Ba hồn bảy phách thoát hoan di xác, tiêu diêu thoát hồng trần, đi xa vắng nhà cho ta tạm giữ.
Nam Cung Tư Uyển
Trước hành động bất ngờ của Thi Dung, Liễu Thi không hoảng mà chỉ cười, để mặc cô ta niệm chú. Sau khi niệm chú xong thì từ trong thân thể của Thi Dung bay ra một vong hồn nữ, định nhập vào thân thể Liễu Thi để đá văng linh hồn của cô ra.
Đáng tiếc vong hồn kia vừa chạm vào người cô thì ấn tỏa hồn trên xương quai xanh của Liễu Thi phát sáng, đánh bật nó ra ngoài.
[ – .]
Vong hồn kia nằm suy yếu dưới đất, nói:
– Không thể nào…
Liễu Thi khoanh tay, tự tin đáp:
– Chỉ bằng một vong ma nhỏ nho như cô mà mộng tưởng làm hại tôi?
– Cô, cô là ai…
Liễu Thi lấy ra một tấm bùa, nói:
– Cô và chủ nhân của thân thể này có vài phần giống, chắc là chị em gái à? Cô không mau khai ra tung tích của đèn Bảo Đăng thì đừng trách tôi không lưu tình, hai chị em cô hại tôi trước, đừng mong yên ổn rời khỏi đây.
Vong hồn cô gái nghe vậy, biết mình không đấu lại Liễu Thi thì vội chắp tay cầu xin:
– Cô có làm gì thì nhắm vào tôi đây này, em gái của tôi vô tội, nó năm nay mới được mười sáu tuổi mà thôi! Là tôi có ý muốn cướp xác của cô, không liên quan gì tới nó.
Liễu Thi nghe vậy thì “ồ” lên một tiếng, đáp:
– Vậy sao? Nhưng tôi đâu có làm gì cô, tại sao phải cướp xác của tôi chứ? Vì vậy nên giờ tôi có hại hai chị em cô cũng là ăn miếng trả miếng thôi mà!
Nữ vong hồn lưỡng lự một lát, dường như đang đấu tranh tư tưởng, một lát sau mới nói:
– Đây là mệnh lệnh của chủ gánh hát sai tôi làm, ông ta hứa hẹn nếu cướp được xác cô, đem hồn của cô về giao cho ông ta thì tôi và em gái sẽ được thả tự do.
Liễu Thi cau mày nghĩ kỹ, từ khi vào kinh thành này cô nhớ rõ mình chưa từng đụng chạm gì tới chủ gánh hát này, tại sao ông ta lại muốn hại cô cơ chứ?
– Ông ta tên họ là gì? Tại sao lại muốn hại tôi vậy?
Nữ vong hồn lắc đầu:
– Tôi không biết tại sao ông ta nhắm vào cô, cũng không biết tên của ông ta, chỉ biết ông ta họ Ngô mà thôi.
Liễu Thi mím môi nói:
– Tôi có thể giúp hai chị em cô nhưng cô phải kể rõ đầu đuôi cho tôi nghe, tại sao cô và em gái lại bị họ Ngô kia giam giữ, sao không nhân cơ hội chạy trốn? Và sao cô biết tôi đang tìm đèn Bảo Đăng?
Nữ vong hồn thê lương nói:
– Vô ích thôi, tôi đã từng thử vô số rồi! Cô nghĩ gánh hát này chỉ đơn giản như bề ngoài của nó sao? Cô có biết thế lực nào đứng nó không? Sở dĩ tôi có thể biết được cô tìm đèn Bảo Đăng là vì tôi có thể thông qua tiếng hát của mình biết được mong muốn sâu thẳm nhất bên trong mỗi người! Cô để em gái tôi hầu hạ bên người cô, hứa bảo vệ nó nửa đời còn lại, tôi sẽ nói tung tích đèn Bảo Đăng cho cô nghe! Giờ dù cô có uy h.i.ế.p tới c.h.ế.t tôi cũng không nói đâu!
Liễu Thi nghe vậy thì hiểu được chủ gánh hát này không đơn giản, tạm thời cô chưa động vào được ông ta, chỉ có thể giao dịch của Thi Dung để lôi ông ta ra từ từ.
– Tôi là Thi Dung, là chị. Nó tên là Thi Hoa, cô đem nó rời khỏi đây tôi mới yên tâm được, bên phía chủ gánh hát tôi sẽ nói là hại cô không thành nên cài nó làm nội gián cho ông ta. Còn tôi sẽ tiếp tục ở lại gánh hát, có gì sẽ truyền tin tới cô, chúng ta trong tối ngoài sáng liên thủ, nhất định có một ngày có thể lật đổ được ông ta.
– Được, còn tung tích của đèn Bảo Đăng, cô chưa nói cho tôi!
– Trước đây không lâu tôi từng thấy trong ký ức của một người của dòng họ Nguyễn tộc tới đây xem kịch, có thấy cô ta dùng đèn Bảo Đăng để chiêu hồn ai đó, đèn Bảo Đăng có hình dạng là một bông hoa sen chín cánh màu vàng nhạt, còn cụ thể hơn thì tôi không biết!
Liễu Thi gật đầu cảm kích nói:
– Cảm ơn cô, tôi nhất định sẽ chăm sóc em gái cô cẩn thận. Cô ở đây cũng chú ý, đây là lá bùa bảo mệnh, lúc cần thiết nó có thể giúp được cô.
Liễu Thi đưa cho nữ vong hồn một lá bùa sau đó dìu Thi Hoa rời đi. Sau khi đưa Thi Hoa trở về phòng, Liễu Thi lấy ngân châm châm huyệt đạo cô ấy, một lát sau thì Thi Hoa tỉnh dậy. Khác hẳn với người chị có tính cách dịu dàng Thi Dung, cô em Thi Hoa có phần ương bướng hơn hẳn. Liễu Thi từ từ kể cho Thi Hoa nghe mọi chuyện, nói rằng tạm thời cô ấy sẽ ở lại đây cùng cô.