Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/50ObJYIAMO

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

04

Đợi người đi rồi, phụ thân đập mạnh xuống bàn, trừng mắt:

“Nói thật đi Tam nha đầu, con cứu gã khi nào?”

Ta lắc đầu, chân thành đáp:

“Không nhớ.”

Ông nghiến răng:

“Có phải thấy gã tuấn tú, con tiện tay cứu một mạng không? Con muốn làm sát thủ lạnh lùng, thì phải bình đẳng với tất cả, sao còn thiên vị vậy hả?”

Chuyện này… thật sự ta chẳng biết.

Ông thở dài:

“Vậy sao gã lại nhận nhầm thành Đại tỷ con, rốt cuộc là thế nào?”

Ta chống cằm nghĩ mãi, đoán được đại khái.

Có lần Đại tỷ làm mất ngọc bội, lúc ta làm nhiệm vụ vô tình nhặt được nên mang theo bên người, trên ngọc bội khắc một chữ ‘Đại’, hẳn vì thế gã tưởng đó là người đã cứu mình.

Phụ thân lại thở dài, bảo đúng là nghiệt duyên.

Tháng 3 năm ấy, lúc xuân về hoa nở, ta khoác áo cưới.

Nghe nói trượng phu của ta ốm đến nỗi không thể xuống giường, nên người tới đón dâu là Kỷ Hựu Lễ.

Chàng cưỡi ngựa cao, trông đắc ý, giữa lúc đám nhà trai đang ngâm những bài thơ giục trang điểm, chàng xông thẳng vào hậu trạch của Vĩnh Ân Hầu phủ.

Ánh mắt chàng dừng thật lâu trên mặt đại tỷ, rồi cuối cùng mới vô tình liếc đến ta.

“Đại ca hôm nay bất tiện, ta thay đại ca mời Tam cô nương lên kiệu hoa.”

Chàng sánh vai cùng ta, bái biệt song thân.

Qua tấm khăn voan, ta thấy nếp nhăn trên mặt phụ thân nhíu chặt lại.

Ông chẳng có vẻ gì vui vẻ gả nữ nhi, cứ như mắc táo bón, hồi lâu mới phất tay bảo ta:

“Đi đi, Tam nha đầu, nếu ở được thì ở, không ở nổi chờ lúc phu quân mất con về lại cũng không muộn.”

Câu này vừa thốt ra, không chỉ đích mẫu ta mặt mày tái mét, ngay cả Nhị công tử bên cạnh cũng đờ người.

Ta cố nín cười, quả nhiên muốn làm người khác khó chịu, vẫn phải bái phục phụ thân ta.

05

Khi bái đường, ta rốt cuộc cũng thấy phu quân của mình.

Y cần hai người dìu, sắc mặt tái nhợt, môi chẳng còn chút máu, trông như sắp chầu trời tới nơi.

Nếu không nhờ bộ hỷ phục đỏ rực trên người, e rằng ai cũng tưởng đây là lễ tang chứ không phải thành thân.

Đến lúc tân lang tân nương vái xong, y vừa thở phào một hơi, quay sang mỉm cười với ta, rồi đầu ngoẹo sang một bên bất tỉnh.

Ta giật mình, vội lùi lại.

Quên mất đang đỡ trên vai mình một nam nhân.

Chỉ nghe “bịch” một tiếng, vị phu quân mới toanh của ta ngã lăn xuống đất.

Chuyện này…

Ta sửa lại khăn voan, khoanh tay, cười gượng gạo nhưng vẫn giữ lễ.

Mấy gia nhân cuống quýt chạy tới khiêng người lên, Định Quốc Công nặng nề đặt nắp chén trà xuống.

Phu nhân Định Quốc Công cau mày nói:

“Sao con không biết đỡ thế tử một chút? Nhỡ ngã hỏng thì làm sao?”

Bên cạnh Kỷ Hựu Lễ cười lạnh:

“Chỉ sợ vị Tam cô nương này nóng lòng muốn làm quả phụ.”

Ta cúi đầu, không dám hé răng.

Trời đất chứng giám, ta thật không muốn làm quả phụ sớm thế.

Mãi đến tối, Kỷ Hựu An mới từ từ tỉnh lại.

Ta sớm đã bỏ khăn voan, thay hỷ phục, đang ngồi gác chân trên bàn nhâm nhi gà.

Chợt nghe sau lưng có giọng nam yếu ớt vang lên:

“Ăn ngon không?”

Ta quay đầu, theo bản năng gật đầu.

Y chỉ khoác một lớp trung y, tựa người dậy, cổ áo buông lỏng, lộ ra chiếc xương quai xanh tinh tế.

Thấy y ngửa đầu, khép mắt, cổ họng khẽ chuyển động:

“Nơi này, còn có thứ ngon hơn.”

“Bộp” một tiếng, đùi gà trong tay ta rơi xuống sàn.

Ta là nữ tử thẳng tính, chậm chạp nhưng rồi vẫn hiểu ý tứ của y.

Không thể phủ nhận, dù nom y yếu ớt sắp chếc, Kỷ Hựu An quả thật vô cùng tuấn mỹ.

Nếu nói Kỷ Hựu Lễ là bạch trúc quân tử thanh tao, thì y chính là vầng trăng vời vợi chốn mây trời.

Thoạt nhìn xa xăm hư ảo, nhưng lại ở ngay trước mặt, với tay là chạm.

Ta trố mắt, cúi đầu suy nghĩ.

Làm vậy có ổn không?

Mỹ sắc bày ra trước mắt, thôi thì cứ coi như làm nhiệm vụ hưởng chút phúc lợi.

Ta lau sạch mỡ trên tay, đưa tay chạm vào gò má y.

Y không né tránh, để mặc ta tự do hành động.

Đúng lúc ta say sưa, định cởi đai lưng, ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng chim.

Ta sửng sốt, giả vờ không để tâm, tiếp tục tháo đai.

Tiếng chim lại cất lên lần nữa, gấp gáp hơn.

Ta vớ ngay món đồ trang trí bên cạnh ném ra ngoài.

Tiếng chim im bặt, ta mỉm cười hài lòng.

Kỷ Hựu An tỏ vẻ kinh ngạc, đôi mắt đen láy khẽ ánh sương mờ:

“Cẩm nhi, có chuyện gì thế?”

Ta mỉm cười, trả lời vu vơ:

“Không có gì, dường như có tiếng chuột kêu.”

Đó là ám hiệu riêng của đám Ẩn Vệ, người khác nghe không ra.

Ta không biết bọn họ phát điên gì mà giờ này còn gọi ta.

Không đợi ta tiếp tục hành sự, tiếng chim lại vang lên, lần này càng gấp gáp.

Ta im lặng giây lát, không nói gì mà chỉ đứng dậy mặc quần áo.

Kỷ Hựu An nhận ra khác thường, chăm chú nhìn ta:

“Chẳng lẽ Cẩm nhi không thích ư?”

Ta cong khóe môi, nghiêm túc đáp:

“Nói ra e chàng không tin, thiếp đến kỳ rồi, thiếp phải đi giếc người.”

Trong lúc y trợn mắt há mồm, ta chém vào cổ y bằng bàn tay hóa thành đao, khiến y ngất đi, rồi khoác áo dạ hành lướt ra ngoài.

06

“Vũ An Hầu Ngụy Lăng.”

Đó là nét chữ của Thánh Thượng.

Ngọn lửa liếm dần kí tự cuối, ta đeo mặt nạ quỷ, rút ra Đao Ánh Nguyệt.

Ánh đao lạnh lẽo hắt vào mắt, sát khí không thể che lấp.

Ta nheo mắt, khóe môi nhếch lên nụ cười khát máu.

Nghe đồn võ công của Ngụy Lăng, tức tướng quân Ngụy, rất lợi hại.

Ta đã muốn thử từ lâu.

Kỷ Hựu An ngủ một giấc thật say, lúc y tỉnh dậy, ta đã ngồi chải đầu.

Y xoa xoa sau cổ, tựa hồ hơi nhức đầu:

“Cẩm nhi, có phải đêm qua ta lại ngất không?”

Ta ngoái đầu, buồn bã lườm y một cái:

“Đúng vậy, còn gì là đêm động phòng hoa chúc, thiếp đợi lâu lắm.”

“Thôi đành, phu quân thân thể không khỏe, thiếp cũng không dám cưỡng cầu.”

Ta ra vẻ hiền thục nhẫn nhịn.

Y cúi gằm, rồi lại ngước lên, gương mặt tái nhợt lộ nét nghi hoặc:

“Đêm qua ta cảm thấy có gì đó không ổn. Nương tử có thấy ai khả nghi không?”

Ta chớp mắt: “Gì cơ? Không hề.”

Y chau mày: “Ta trước lúc ngất xỉu, loáng thoáng nghe nàng nói gì mà nàng đến kỳ rồi…”

Sắc mặt ta không đổi: “Chàng nghe lầm đấy.”

Đồ nam nhân, người thì ốm yếu thế mà trí nhớ còn tốt nhỉ.

“Vậy à…”

“Xem ra bệnh ta nặng thêm rồi, đến ảo thính cũng có. La Tam cô nương, thật thiệt thòi cho nàng.”

Ta lặng lẽ nhìn y, khẽ gật đầu.

Chàng biết thế là tốt.

Ngày thứ hai sau khi thành thân, tân nương tân lang phải kính trà.

Kỷ Hựu An cùng ta hoàn thành nghi thức, người đã đầm đìa mồ hôi, suýt không chống đỡ nổi.

Ta nhìn theo bóng y về phòng nghỉ, còn ta tiếp tục đứng sau lưng phu nhân Định Quốc Công hầu hạ.

Bà ngồi, ta đứng.

Bà uống trà, ta dâng chén.

Bà rửa tay, ta bưng chậu.

Thấy ta thần sắc uể oải, bà tử cạnh bà liền dặn: “Thế tử phi cẩn thận đấy, đợi hầu hạ phu nhân xong thì còn phải chăm sóc Thế tử. Phu nhân chúng ta vốn đã là bà mẹ chồng tốt nhất rồi.”

Bà nói chẳng sai, mặc kệ ta làm sai chuyện gì, phu nhân Định Quốc Công chỉ liếc một cái, ắt sẽ có bà tử tới dạy bảo.

Đâu phải bà tử tế, mà vốn xem ta như không khí.

Gần trưa, bà rõ ràng mất tập trung.

Mãi đến khi nha hoàn vào bẩm Định Quốc Công đã về, lúc đó bà mới xoắn khăn tay, vẻ mặt lo âu:

“Rốt cuộc có chuyện gì, sao lão gia sớm tới cung như vậy?”

Định Quốc Công uống xong một chén trà, mới chậm rãi nói:

“Bên ngoài xảy ra đại sự rồi.”

Ông đặt chén xuống, từng chữ rành rọt:

“Vũ An Hầu Ngụy Lăng, chếc rồi.”

“Sao cơ?”

Mẫu thân chồng ta nhất thời sững sờ, vô cùng bàng hoàng, thoáng nét hoảng loạn.

“Tướng quân Ngụy võ công siêu quần, sao dễ chếc như vậy?”

Định Quốc Công trầm mặt:

“Khi người ta phát hiện, thi thể bị treo trên cây.”

“Trên người có nhiều vết thương, hiển nhiên đã trải qua một trận kịch chiến kịch liệt, vết thương chí mạng là nhát đao nơi cổ.”

Phu nhân nắm chặt khăn, giọng run rẩy:

“Tướng quân Ngụy vì nước vì dân, xưa nay thanh danh rất tốt, ai lại muốn giếc ông ấy, lại còn có bản lĩnh giếc được ông?”

Định Quốc Công thở dài, đưa tay định bưng trà, nhưng phát hiện chén đã cạn.

Phu nhân nhìn ta chằm chằm, rồi tự mình rót trà, hai tay dâng tới ông.

Ta sờ mũi, lui về sau.

Chả trách Thánh Thượng cứ bảo ta không những không biết suy nghĩ, mà mắt mũi cũng chẳng tinh tường.

Định Quốc Công nhấp ngụm trà, rồi nói tiếp:

“Có người bảo, vết đao này trông giống Đao Ánh Nguyệt.”

“Ngọc La Sát?”

Phu nhân thét lên the thé.

Ai nấy đều rõ, vũ khí của Ngọc La Sát là Đao Ánh Nguyệt.

Mọi người cũng biết, Ngọc La Sát là người của Thánh Thượng.

Kỷ Hựu Lễ, bấy giờ vẫn đứng lặng lẽ bên cạnh, chợt cất lời:

“Phụ thân, đây cũng chỉ là suy đoán của vài người. Vả lại, Thánh Thượng đã nói rõ, việc này không phải do Ngọc La Sát làm.”

Ta lặng lẽ ngáp một cái.

Thánh Thượng lão gia nói rồi, vừa phải để người ta đoán ra, lại vừa để họ không đoán được.

Không hiểu người muốn làm gì, tâm tư lão nhân ấy sâu quá, khó dò, khó dò.

Bốn chữ “quân vô hí ngôn,” ta sắp không nhận ra nữa rồi.

Định Quốc Công gật đầu:

“Phải, Thánh Thượng đã khẳng định, việc này đến đây dừng lại.

Hựu Lễ, nhà ta với Vũ An Hầu vốn không qua lại nhiều, lo liệu lễ nghĩa là đủ, đừng làm gì quá mức.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương