Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5L1RiGRsY8
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
Chớp mắt, phủ Định Quốc Công vắng đi một nửa.
Sau cùng, trong thâm trầm của thiên lao, ta khoác áo đen đặc chế, mang mặt nạ quỷ, đẩy cánh cửa nặng nề nhất.
Ở đây giam kẻ chủ mưu đứng sau tất cả: bà bà của ta, phu nhân Định Quốc Công.
Bà không bị tra tấn, tuy bị treo trên giá hình nhưng vẫn trông cao quý, tao nhã, chẳng chút thảm hại.
Thấy ta bước vào, bà thoáng sững sờ, rồi bình tĩnh lại, cười gằn tự giễu:
“Ta đã bảo mà, mấy tên vô dụng đó sao giếc nổi Ngọc La Sát cầm Đao Ánh Nguyệt.”
Ta nhướng mày: “Bà giếc ta là vì Vũ An Hầu?”
“Tình nhân cũ của bà vì bà mà ra sức bấy lâu, giờ chếc rồi, bà đau lòng lắm hả – Minh Nguyệt Công chúa?”
Bà lạnh lùng nhìn ta: “Ngươi, đáng chếc.”
Ta sớm biết bà chính là hoàng tộc tiền triều, Minh Nguyệt Công chúa.
Không rõ bà dùng cách gì mà có thể giả làm trung lương, rồi gả vào phủ Định Quốc Công.
Còn Vũ An Hầu Ngụy Lăng là quân cờ quan trọng nhất trong tay bà, đáng tiếc đã bị ta giếc.
Bà tưởng có thể giấu kín như bưng, nhưng kỳ thực đã bị để mắt từ lâu.
Dĩ nhiên, bà cũng chẳng phải không hề sơ hở, chí ít lúc Ngụy Lăng chếc, bà đã lộ ra manh mối.
“La Đại tiểu thư, bọn vô dụng ấy không giếc được ngươi. Rồi sẽ có ngày nhi tử ta thay ta báo thù.”
Ta nhún vai: “Có lẽ bà còn chưa biết, Nhị công tử cũng đang bị giam kế bên đấy. Sao? Bà chừa cho hắn một đường lui hả? Đáng tiếc vẫn bị bắt cả. Hơn nữa, chính hắn tự dẫn xác đến. Hắn chẳng hề hay biết mình là con cháu thừa kế của tiền triều, càng không nghĩ phụ thân hắn lại chính là Vũ An Hầu đã chếc. Nhị công tử căm hận vô cùng.”
Bà trợn mắt, gần như phát cuồng, nhìn ta đầy căm hờn:
“La Vân Đại, ngươi chẳng phải thích nhi tử ta ư? Sao ngươi ác thế?”
Giọng cười trầm thấp vang lên sau lớp mặt nạ quỷ, thôi được, trước khi chếc, để bà minh bạch một phen.
Ta khẽ nhúc nhích đầu ngón tay, gỡ mặt nạ quỷ xuống.
Ta cười rạng rỡ: “Lâu rồi không gặp, mẫu thân.”
Nét điên cuồng trên gương mặt bà chợt đờ ra, ánh mắt dán chặt vào ta.
“Hóa ra… là ngươi. Ha… ha ha ha…”
Bà bỗng phá lên cười, tiếng cười vang vọng trong lao ngục trống rỗng, nghe rợn người.
Cười một lúc, bà ngưng hẳn, hai hàng lệ rơi:
“Hóa ra lại là ngươi. Thì ra cái lão cẩu hoàng đế kia đã nghi ngờ ta từ lâu. Thì ra ta… thua từ sớm.”
11
Trước khi vào cung bẩm báo Thánh Thượng, ta ghé thăm Kỷ Hựu An.
Thân thể hắn yếu ớt như thế, không biết còn sống bao lâu.
Dưới ánh đèn lờ mờ, hắn đang ngồi đọc sách, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, giọng thấp khàn.
Ta đeo mặt nạ quỷ, cố tình đổi giọng: “Thế tử vẫn ổn chứ?”
Hắn ngẩng lên khỏi trang sách, khẽ cười: “Tạm được.”
“Xin hỏi đại nhân, nương tử của tại hạ, vẫn bình an chứ?”
Ta lặng người, không biết đáp sao, bèn gật bừa.
Hắn mỉm cười dịu dàng: “Không biết đại nhân có thể để ta gặp nàng hay không? Xảy ra chuyện lớn thế này, nàng ắt sợ lắm.”
Ta ngơ ngác, không biết phải làm thế nào, lại toan giơ tay chém hắn bất tỉnh như trước.
Giải quyết không xong, thì hạ gục kẻ đặt câu hỏi.
Ngờ đâu, hắn dường như đoán trước được, liền đưa tay chặn cổ tay ta, cười mỉm:
“Cẩm nhi, nàng ngày nào cũng chém người như chém rau sao?”
Ta…
Mặt nạ bị hắn gỡ xuống, hiện ra vẻ mặt ngạc nhiên của ta.
“Chàng biết?”
Hắn lấy tay che miệng ho vài tiếng, mới thong thả nói:
“Cũng vừa mới biết không lâu. Nàng nghĩ ta sắp chếc, nên ngang nhiên làm bừa ngay trước mặt ta, muốn không đoán cũng khó.”
Ta hơi xấu hổ, khẽ lay lay ống tay áo hắn: “Thì… ta xin lỗi.”
Hắn lắc đầu: “Không sao, đây cũng là số mệnh của phủ Định Quốc Công.”
Ta ngẫm nghĩ một lúc: “Định Quốc Công không tham dự chuyện này, ông cũng bị người ta che mắt. Còn chàng lại vô can, ta sẽ cố hết sức bảo toàn tính mạng cho hai người.”
Dù nói thế, ta biết việc này nghiêm trọng, khó tránh liên can.
Hắn nhoẻn miệng cười, ánh mắt quấn quýt, trong giọng cười mang theo niềm vui khôn tả: “Cẩm nhi chẳng nỡ để ta chếc?”
Hắn nghiêng đầu nhìn ta, ngọn đèn chập chờn phản chiếu gương mặt yêu mị, đẹp như thể yêu tinh.
Ta nuốt khan, đáp: “Ít nhất là bây giờ chưa nỡ.”
Hắn bật cười, lại nhẹ nhàng đeo mặt nạ cho ta, vuốt qua lớp quỷ diện lạnh lẽo, giọng trầm ấm:
“Hãy đi đi, Cẩm nhi, bẩm báo Thánh Thượng. Ngài sẽ nói cho nàng tất cả.”
12
Trong ngự thư phòng, Thánh Thượng đích thân đỡ ta đứng dậy, hiền từ vỗ vai:
“La Tam, khanh làm rất tốt.”
Ta ngẫm nghĩ một lát, chậm rãi mở lời:
“Thánh Thượng, người sẽ giếc Kỷ Hựu An sao? Còn Định Quốc Công nữa?”
Ngài nhướng mày: “Khanh muốn hỏi ai?”
Ta chẳng cần nghĩ: “Tất nhiên là phu quân của hạ thần.”
Nói xong lại bổ sung: “Nhưng nếu Định Quốc Công chếc, hẳn chàng sẽ đau lòng. Người vốn đã bệnh tật, vạn nhất cũng… theo luôn…”
Thánh Thượng nghe vậy, bất đắc dĩ lắc đầu: “La Tam, thế tử phủ Quốc Công đâu có yếu như khanh tưởng.”
Ánh mắt ngài hơi nheo, ẩn chứa hàm ý khó lường.
“Khanh có biết vì sao trẫm muốn điều tra phủ Định Quốc Công không? Bởi trẫm nhận được một bức thư, mà bức thư đó xuất từ tay thế tử của phủ Định Quốc Công.
Hắn sớm phát hiện phu nhân Định Quốc Công có dấu hiệu bất thường, mấy phen tra xét xác nhận nàng liên quan nghịch tặc tiền triều.
Chỉ là Định Quốc Công thương yêu thê tử, hắn không dám mạo hiểm, đành âm thầm mật báo cho trẫm.
Hẳn khanh còn nhớ danh sách bè đảng tiền triều mà trẫm đưa khanh xem, cái tên đứng đầu chính là Ngụy Lăng.
Danh sách ấy, do chính Kỷ Hựu An dâng lên.”
Ta xen ngang:
“Vậy… hắn biết từ sớm ta là người của Thánh Thượng sao?”
Ngài lắc đầu: “Trẫm cũng không thật yên tâm về hắn, làm sao để hắn biết được.
Hắn hiểu rõ một khi lật tẩy chuyện này, phủ Định Quốc Công khó thoát diệt vong.
Nên điều kiện duy nhất của hắn là xin trẫm tha mạng cho Định Quốc Công.”
“Vậy Thánh Thượng có bằng lòng không?”
Ngài nhìn ta rất sâu: “Trẫm không nhận lời. Trẫm bảo hắn, trong Định Quốc Công và thế tử, chỉ có thể sống một.”
Ta không hỏi thêm.
Không cần đoán cũng biết, Kỷ Hựu An chắc nghĩ mình chẳng sống được bao lâu, bèn nhường cơ hội sống cho phụ thân.
Không hiểu sao, trong lòng ta bỗng thấy nhói lên một chút.
Ta siết chặt cán đao, muốn đè nén cảm giác này.
Nào ngờ Thánh Thượng lại nhìn tay ta, khẽ mỉm cười.
“Nhưng giờ trẫm đổi ý.”
Ta ngây người, đờ đẫn nhìn ngài.
Vốn biết ngài tôn quý lạnh lùng, giờ đây ánh nhìn lại ôn hòa vô cùng.
Thánh Thượng đưa tay vuốt tóc ta, âm giọng rất nhẹ:
“Ngọc La Sát khó lắm mới có người để ý, trẫm đâu nỡ chia rẽ đôi trẻ. Trẫm, thành toàn cho các ngươi.”
13
Tháng 5 năm ấy, Minh Nguyệt Công chúa – dư nghiệt tiền triều – cùng Nhị công tử Kỷ Hựu Lễ bị tru di.
Toàn bộ đảng tàn dư đều bị tiêu diệt.
Định Quốc Công và thế tử nhờ phát hiện sớm, lại góp công diệt phản nghịch, nên được Thánh Thượng cho lấy công chuộc tội, miễn tội chếc.
Phủ Quốc Công bị giáng tước, trở thành phủ An Định Hầu, thế tử Kỷ Hựu An kế thừa tước vị.
Định Quốc Công ăn năn sám hối, đến chùa Quảng Nghiệp xuất gia, từ đó không màng thế sự.
Ba năm sau, An Định Hầu phu nhân La Vân Cẩm, cũng chính là Ngọc La Sát, thanh danh lừng lẫy khắp thiên hạ.
Thánh Thượng đích thân sắc phong, ban danh “Ánh Nguyệt Hầu”.
Phiên ngoại của Thánh Thượng
Mọi người đều nói, trẫm giàu có bốn bể, làm chủ thiên hạ.
Nhưng trẫm biết trong lòng mình, có một người mãi chẳng thể buông.
Mỗi khi thấy La Vân Cẩm, ý niệm ấy lại trỗi dậy.
Trẫm phải thừa nhận, trẫm nhớ người ấy, mẫu thân của Cẩm nhi.
Đó là một cô nương đặc biệt, lần đầu gặp trẫm đã bảo muốn cùng trẫm “nói chuyện yêu đương”.
Khi ấy, trẫm không hiểu ý nghĩa của câu ấy, chỉ cảm thấy nàng vô cùng ngông nghênh, đường đột.
Nàng lẽo đẽo bám theo trẫm thật lâu, trẫm dần nhận ra nàng hoạt bát rực rỡ, đôi khi rất đáng yêu.
Cho đến khi nàng bảo muốn cùng trẫm “một đời một kiếp một đôi người”.
Khi đó chúng ta đã tình sâu nghĩa đậm, nhưng trẫm hiểu, trẫm chẳng thể cho nàng.
Trên vai trẫm gánh vác muôn trông, dù trẫm đồng ý, những người phía sau trẫm cũng không chịu.
Nàng thất vọng, nàng muốn rời đi.
Nhưng khi ấy, nàng đã mang thai.
Trẫm chỉ đành giam giữ nàng ở biệt viện, mong nàng hồi tâm chuyển ý.
Không ngờ nàng lại tìm đến độc dược, dẫn đến sinh non.
Trẫm không thể cứu được nàng, chỉ cứu lấy đứa trẻ của hai ta.
Trẫm chưa lập hậu, vì đại nghiệp mà chẳng thể nhận con.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn đứa trẻ ấy gọi người khác là “cha”.
Vân Cẩm, cái tên này là trẫm đặt cho con.
Nó cực thông minh, từ nhỏ ưa võ nghệ, giống như trẫm hồi còn thơ.
Chỉ không rõ có phải do ảnh hưởng độc dược hay không, mà bẩm sinh nó thiếu thốn cảm xúc.
Trẫm sai người âm thầm bảo hộ, từng bước dẫn dắt nó lên vị trí Ngọc La Sát, thậm chí để nó làm đại thần khi vẫn là thân nữ tử.
Mẫu thân nó từng nói, nữ nhi phải có chỗ đứng của mình, không thể dựa dẫm nam nhân mà tồn tại.
Có lẽ nàng nhìn thấy, cũng sẽ nguôi ngoai đôi phần.
Kỷ Hựu An xuất hiện, quả là một ngoại lệ.
Trẫm không ngờ Cẩm nhi lại quan tâm tới hắn.
Chắc nó cũng giống mẫu thân, ưa cái đẹp.
Đây là người đầu tiên khiến Cẩm nhi bộc lộ chút vui vẻ, dù hắn bệnh tật triền miên, tâm tư thâm sâu.
Nhưng không sao, bệnh nặng thì trẫm tìm danh y.
Tâm tư kín kẽ thì trẫm để mắt giùm nó.
Nói chung, có trẫm ở đây, tự khắc sẽ cho nó bình an vững vàng.
(Toàn văn hoàn)