Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4.
“Không! Đừng mà!”
Tôi ôm chặt lấy chân cô ta, điên cuồng lắc , giọng khản đặc đến rách toạc cổ họng.
“Thối quá chị ơi, trong này chứa cái vậy?”
Cô ta cố tình buông tay.
“Rầm!” – hũ tro cốt nặng nề rơi , vỡ tan tành.
“Xin lỗi chị, em không cố ý…” Đinh Vân giả vờ yếu ớt, vô tội.
Còn tôi, quỳ rạp trên đất, hai mắt đỏ rực như sắp nứt toác.
Oán hận trong tôi dâng đến cực điểm.
Bàn tay siết chặt bấm tay, tôi không kìm nén nổi mà hung hăng cắt phập .
“A——!”
gào thảm thiết xé toạc căn phòng.
chân bóng loáng của Đinh Vân bị tôi nhổ bật cả gốc.
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì mặt đã hứng trọn một cú đấm, cả người bị đánh văng, ngã sõng soài trên nền nhà, phun ra một ngụm máu tươi.
Vệ sĩ của Tạ Sâm lao tới, gí chặt tôi đất.
Đinh Vân ôm bàn chân, khóc thút thít như đóa hoa lê dính mưa:
“Sâm … cô ta muốn hại con của chúng ta! Cô ta cố ý đấy!”
Tạ Sâm đến, hung hăng dẫm mạnh lên bàn tay tôi.
“Chẳng chỉ là hai cái hũ tro cốt vô dụng thôi sao? Cô vì chúng mà tổn thương đến con tôi?”
“Đinh Vân mất một cái , cô sẽ trả bằng toàn bộ tay của mình.”
Lời dứt, vệ sĩ đã rút kìm, kẹp chặt lấy ngón út tôi.
“Rắc!”
giòn gãy vang vọng, bị bẻ gãy sống sượng.
Cơn xé nát ngón, khiến toàn thân tôi run rẩy, co giật, tưởng chừng sống không bằng chết.
Nhưng tất cả… vẫn chẳng bằng trái tim đã nát vụn từ lâu.
Có lẽ, trước khi lìa đời, các con tôi cũng đã tuyệt vọng và đớn đến thế này.
Khi kìm lạnh lẽo lại ghì ngón tay thứ hai, hét xé ruột của tôi vang khắp gian phòng.
Đôi mắt Tạ Sâm thoáng dao động.
Ngay , Đinh Vân bắt lấy cơ hội, khóc càng thê thảm hơn:
“Sâm , em sợ quá… Cô ta có muốn ép em một xác hai mạng không…”
“Sâm , đừng nhổ nữa… tha cho chị Vy Vy . Em không sao hết. Các anh càng làm tàn nhẫn, sau này chị ấy tỉnh lại chỉ càng hận em và bé trong hơn thôi.”
Chỉ một câu nói, tia do dự ít ỏi trong mắt Tạ Sâm tan biến.
Anh ta lạnh lùng cất giọng:
“Mười ngón. Không thiếu một ngón nào.”
Cơn dữ dội cuồn cuộn, từng đợt, từng đợt, truyền vào tim.
Mười ngón tay máu thịt nhoe nhoét, đến tê liệt cả người.
Ở đằng xa, khóe môi Đinh Vân khẽ cong, để lộ một nụ cười kín đáo mà độc ác.
Trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối, tôi nghe thấy Tạ Sâm ra lệnh:
“Ngày mai, đưa hai thằng nghiệt tử đó đến đây. Bắt chúng nhận Đinh Vân làm mẹ mới.”
Ý thức tôi vụt tắt.
Khi mở mắt lại, tôi đã nằm trong bệnh viện.
Tôi rút ống truyền trên tay, cắn răng chịu đựng cơn nhức từ mười ngón, quay từ đường.
Từng chút, từng chút, tôi nhặt nhạnh tro cốt con, nâng niu bỏ lại vào hũ.
Đêm đó, khi ôm di cốt của và Hoa Hoa, tôi bị người ta đưa .
Ba xe quân dụng màu xanh đậm bao vây cả từ đường nhà Tạ.
Nửa đêm, Tạ Sâm bị động làm cho tỉnh giấc.
Anh ta cau mày, bực bội nhấc điện thoại, cho rằng lại là tôi bày trò mới.
Chuông reo ba , liền bị cúp .
Anh ta đứng dậy trong cáu kỉnh, ra ban công, thấy hàng xe dưới sân liền biến sắc:
“ thế này?!”
4.
Cậu trợ lý gõ cửa, giọng run run:
“Chủ tịch Tạ, chị gái của ngài – Tạ Mai – đã liên hợp cùng Cục Quản lý Quốc gia và các cổ đông khác, chính thức bãi miễn chức vụ Tổng giám đốc của ngài.”
Đinh Vân lại tỏ vẻ thản nhiên, thậm chí còn cười nhạt, quay sang nói với nhóm nhân viên:
“Còn không mau tìm hai nghiệt tử đó ? Sâm chỉ đùa với chúng thôi mà, chị gái anh ấy thật là bé xé ra to.”
Căn phòng chìm trong im lặng chết chóc.
Không một đáp lại.
Không một ai nhúc nhích.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn phía hai người – ánh mắt ấy pha trộn giữa thương hại, mỉa mai, và sự lạnh lùng xa cách.
Từ ngày Đinh Vân chân vào công ty, cô ta đã không ít lần gây sóng gió.
Uy quyền của Tạ Sâm từ lâu đã sụp đổ tan tành.
Ngay lúc anh ta chuẩn bị bùng nổ, cánh cửa dày nặng của phòng tổng giám đốc bỗng bị đẩy mạnh.
Tạ Mai trong bộ vest đen gọn gàng, giày cao gót gõ từng nhịp sắc lạnh, sải đến trước mặt em trai, dứt khoát ném một xấp tài liệu vào mặt anh ta.
“Quyết định cuối cùng của hội đồng quản trị, có hiệu lực. Anh, bị sa thải.”
Giấy tờ bay tán loạn đầy đất.
Tạ Sâm nhìn chằm chằm, bỗng phá lên cười như bừng tỉnh:
“Tôi hiểu rồi. Lại là trò mới của Lâm Vy Vy đúng không? Cô ta xúi chị đến đây diễn cho tôi xem à?”
“Cô ta nghĩ mấy chiêu này có ép tôi cầu xin cô ta quay sao?”
Anh ta xoay người, nhìn chằm chằm vào chị gái, giọng khàn khàn:
“Chị, chị cũng bị cô ta mua chuộc rồi à? Cô ta hứa cho chị cái , tôi trả gấp mười!”
“Chát——!”
Một cái tát giòn tan vang vọng khắp tầng lầu.
“Vì con hồ ly tinh đó, anh đốt sạch linh đường và di vật của hai nhỏ. Anh còn mặt mũi nào nói Vy Vy diễn kịch?”
Tạ Mai siết chặt nắm tay, mắt đỏ hoe:
“Thậm chí tôi còn nghĩ, chính các người mới là kẻ diễn kịch… chỉ để đẩy Lâm Vy Vy vào đường cùng!”
Nhận ra tình thế bất ổn, Đinh Vân ôm , đổi sang vẻ đáng thương, quỳ sụp trước mặt Tạ Mai:
“Không lỗi của Sâm , tất cả đều tại em… Chắc chắn là chị Lâm Vy Vy không thích em và bé trong nên mới vậy…”
“Em sự tồn tại của em khiến chị ấy khó chịu, nhưng trong em cũng là cốt nhục nhà Tạ mà! Dù vì lý do , mọi người cũng nên nghĩ cho trẻ chứ…”
Bộ dạng khóc lóc như hoa lê trong mưa khiến người ngoài nhìn vào khó tránh khỏi động lòng.
Nhưng chút thủ đoạn đó chẳng qua mắt được Tạ Mai – cô ấy đã va chạm xã hội nhiều năm, đâu dễ bị lừa.
Cô lạnh giọng quát:
“Đồ hèn hạ! Chính là mày khiêu khích ly gián, mới khiến và Hoa Hoa chết thảm. Tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày!”
Dứt lời, Tạ Mai tung một cú đá, hất văng Đinh Vân đất, rồi ra lệnh cho vệ sĩ:
“Tát cho nó tỉnh người!”
“Ai động vào cô ấy?!”
Vệ sĩ giơ tay, Tạ Sâm đã lao đến che chở, kéo Đinh Vân ra sau lưng. Đôi mắt anh ta đỏ rực, trừng vào Tạ Mai:
“Vân Vân vốn đã yếu, nay còn mang thai, tôi không cho phép bất cứ ai động đến một cọng tóc của cô ấy!”
“Còn bọn trẻ, làm sao có xảy ra ? Chính tôi đã đích thân dặn tài xế đưa chúng an toàn. Nhất định là Lâm Vy Vy đã giấu chúng , cô ta không muốn để Vân Vân sinh con của tôi!”
Anh ta gằn từng chữ, giọng như gầm lên:
“Hôm đó tôi bận đưa Vân Vân khám thai, là bọn chúng nằng nặc đòi cắm trại! Tính khí bướng bỉnh, y hệt mẹ chúng. Nếu tôi không dạy dỗ từ sớm, sau này lớn lên còn ra thống nữa?!”
“Tụi con trai thì sớm , thế giới này không xoay quanh chúng nó.”
“Còn cái đàn bà chỉ bắt nạt trong nhà đó, để giữ vị trí của mình mà cùng con cái chơi trò mất tích. Xem ra bài học hôm qua vẫn chưa đủ nặng!”
“Thay tôi cảnh cáo Lâm Vy Vy: mau đem bọn trẻ đây nhận lỗi xin tha thứ, nếu không này giữa tôi và cô ta chưa xong đâu!”
Nghe những lời nghịch lý ấy, cả người Tạ Mai run bần bật vì giận dữ.
Cô không tin những câu đó lại thốt ra từ chính miệng người em trai ruột của mình.
“Chát!” – một cái tát giáng , rền vang cả phòng.
“Đồ súc sinh! và Hoa Hoa mới bảy tuổi, chạy còn chưa vững, chúng thì chứ?!”
“Ngày ngày anh bận rộn kè kè bên con hồ ly tinh này và cái thai trong nó, anh có hôm đó là sinh nhật của hai nhỏ không?! Anh đã từng quan tâm chúng một lần chưa?!”
Cô xoay người, chỉ vào Đinh Vân vẫn giả bộ đáng thương trên nền đất, giọng nghiêm khắc như dao chém:
“Chỉ vì một ả độc ác như mày, mà anh đã tận tay giết chết chính con ruột, hủy nát cả cái nhà này!”
“Tạ Sâm, anh quên mất Lâm Vy Vy là ai rồi sao?!”
“Năm đó, cô ấy là nữ chủ nhân của nhà Lâm, mới hai mươi tuổi đã một mình chống đỡ cả tập đoàn. Tôi tận mắt nhìn thấy, chỉ để giành một hợp đồng, cô ấy uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày.”
“Cô ấy cam tâm tình nguyện thu hết tài năng, ở nhà bếp núc vì anh, vì gia đình này!”
“Cô ấy sẵn sàng đem cả tập đoàn Lâm thị nhập vào Tạ thị, giúp anh đứng vững vị trí. Không có Lâm Vy Vy thì đã chẳng có Tạ thị, càng không có Tạ Sâm ngày hôm nay ngồi vênh váo ở đây!”
Mỗi câu nói của Tạ Mai đều như một lưỡi dao, đâm vào lòng tự tôn mong manh nhất của Tạ Sâm.
Cô cúi , giọng nghẹn lại, không kiềm chế nữa, nước mắt lặng lẽ rơi :
“Trên đời này, người mà chúng ta có lỗi nhất chính là Vy Vy. Cô ấy một lòng một dạ vì anh, thế mà cuối cùng lại bị anh nhẫn tâm bẻ gãy hết mười ngón tay, lột sạch … Nếu có làm lại từ , tôi thà rằng cô ấy chưa bao giờ chân vào nhà Tạ.”
“Bắt từ hôm nay, đừng gọi tôi là chị nữa. Nhà Tạ và anh sẽ vĩnh viễn cắt đứt quan hệ. Trong gia tộc Tạ thị, chưa từng có một nghịch tử như anh!”