Chương 17
- Mắc Bệnh Sợ Giao Tiếp, Một Ngày Nọ Tôi Bỗng Nhiên Xuyên Về Cổ Đại
Edit: Ấy lại quên rồi | Beta: À nhớ ra rồi Lâm Khước vẫn chưa tâm, sau đó còn hỏi Lý Mộ thêm mấy lần nữa, lúc nằm xuống giường, Lý Mộ bị làm ồn tới mức không cách nào đi ngủ được, thế là nàng mở miệng hỏi một câu khá dài với y: “Sao lại không cho ngươi uống rượu?” Tại sao trưởng công chúa Chiêu Minh lại không cho y uống rượu, trong lòng y còn không rõ sao? Lâm Khước ra điều kiện với Lý Mộ : “Ta nói thì nàng sẽ đồng chia cho ta một rượu hả?” Câu trả lời của Lý Mộ là xoay người, quay lưng về phía y. Lý Mộ đợi Lâm Khước im lặng thì lại xoay người lại sau, dù sao nằm ngửa vẫn dễ ngủ hơn, ai ngờ chỉ mới được một lúc, đằng sau lại vang giọng của Lâm Khước, giọng điệu của y không nhẹ nhàng như lúc xin rượu mà nặng nề hơn rất , tựa như kể chuyện khi ngủ vậy. “Là ta trúng độc, cơ thể không khỏe.” Hả? Không tại bị bệnh sao? Rõ ràng trong sách đã nói như thế mà. Lý Mộ lần đầu tiên gặp tình tiết khác với nội dung đã xem trong sách, nàng xoay người lại, gương đầy khó hiểu. Lâm Khướ một tay chống đầu, mắt nhìn Lý Mộ, khuỷu tay đè gối, ngón tay nhẹ nhàng chạm hoa văn trên gối: “Lần chúng ta đã nói tới chỗ nào rồi nhỉ? À… Lâm gia không còn, cũng bị tiên đế đưa vào , nương không thể nào rời đi được, chỉ có mình ta chạy về.” “Tiên đế càng già lại càng tin vào hoạn quan, ta mệt mỏi chạy về suốt cả quãng đường như vậy, không quản mưa gió mà lập tức tiến , lại chỉ nhìn thấy Tư Lễ Giám Trịnh Đức Tường, cũng xem như là người bạn già thân thiết nhất của tiên đế, nếu nàng hứng thì có thể bảo Cáp Xá sửa lại tư liệu cuộc đời ông ta lại cho nàng xem. Tóm lại ta chỉ nói với ông ta mấy câu đã bị tiên đế mắng là bất kính tôn trưởng, không biết chỉnh trang bản thân khi tiến , phạt ta quỳ hai canh giờ mới hả giận, cho phép ta đến gặp .” Đêm tối lúc nào cũng yên tĩnh hơn ban ngày , giọng nói của Lâm Khước vang trong không gian đen đặc, trong sự tĩnh còn kèm theo vô tâm, cứ như y chỉ kể chuyện của người khác vậy. “Năm đó lớn hơn Tê Ngô bây giờ một , lúc tiến đã tận mắt nhìn thấy phụ thân dưới lưỡi đao, sau đó bị nhốt trong điện không người suốt mấy ngày. Nàng đoán xem câu đầu tiên ấy nói với ta khi gặp lại là ?” Lý Mộ lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết. Lâm Khước cười nói: “ mới bảy tuổi đã ầm ĩ nói mình là người trưởng thành, không cho người khác cõng ôm ấy nữa. Nhưng ngày hôm đó, ấy đã nhào vào lòng ta, nước mắt chảy đầy gương , cắn răng hỏi ta rằng có nếu ấy không vừa sinh ra đã mang họ của nương thì ông ngoại sẽ giết luôn ấy không?” Lý Mộ nhớ tới kết cục của và Lý Chỉ, trong lòng thầm nghĩ rằng vị này của Yến vương đúng là quá thê thảm. Lâm Khước: “Cuối cùng ta và rời , tiên đế nói rằng Lâm gia mưu nghịch, nương là công chúa, ta và là con của công chúa, cho nên không bị liên lụy. Có điều Trịnh bạn bạn…” Lâm Khước hơi dừng lại. Thái giám hầu hạ năm bên cạnh hoàng đế được xưng là “bạn bạn”, khi còn nhỏ, Lâm Khước thường vào cùng mẫu thân, thấy Trịnh Đức Tường còn ơn cả tiên đế, cho nên há miệng là gọi bạn bạn, đã thành quen luôn rồi. Cho dù sau này y chỉ gọi tên, cho dù sau khi Lâm gia bị hủy diệt, y kéo cái cơ thể nửa sống nửa của mình bày mưu tính kế, khiến tiên đế ban cho ông ta, y cũng sẽ vô mà thuận miệng gọi ông ta là “Trịnh bạn bạn”. Lâm Khước sửa lại xưng hô, nói tiếp: “Trịnh Đức Tường bưng một chén thuốc tới rồi bảo ta uống hết, chứng minh rằng ba mẫu tử chúng ta một lòng trung quân ái quốc, không có lòng nổi loạn.” “Tuy không ai nói đó là thuốc độc nhưng trong lòng ta vẫn hiểu rõ.” là cách mà Lâm Khước trúng độc. Lý Mộ: “Uống thuốc độc là có thể chứng minh sao?” “Ít ra uống thuốc độc có thể làm ta .” Lâm Khước thả tay xuống, gác đầu mu bàn tay, nói: “Là Hoài Thục trưởng công chúa, cũng là bào muội của nương đã cứu ta.” “Ta nhận nuôi Yến An, một là thấy hắn đáng thương, bản thân vô tội lại bị chúng ta liên lụy, không còn cha mẹ, một khác là tiên đế biết ta dù không thì cũng tàn phế, sau này chắc chắn sẽ không con, chỉ có thể nhận nuôi, không có lực uy hiếp với ngôi vị hoàng đế.” Lý Mộ: “…” là chuyện có thể nói ra sao? Tàn phế? Thật sao? Chỉ tiên đế thả lỏng cảnh giác? Lý Mộ có hơi tò mò nhưng lại không dám hỏi, chủ yếu là không khí lúc này không phù hợp lắm, hơn nữa khi nàng xuyên không cũng từng xem qua truyện người lớn, vẫn thường thấy câu hỏi này của nàng sẽ được nối tiếp bằng câu trả lời là “Nàng có muốn thử không?”. Khá là nguy hiểm. Cho nên Lý Mộ không hỏi, không gian được màn giường bao bọc dần chìm vào im lặng. Lý Mộ thấy hơi xấu hổ, do dự không biết nên nói đó nói sang chuyện khác, là giữ im lặng rồi cứ đi ngủ, bỏ qua chuyện này thì đột nhiên nghe Lâm Khước hỏi: “Ta đã kể cho nàng nghe hết rồi, vậy nàng có thể chia cho ta một rượu không?” Lý Mộ nghẹn. Hóa ra y nói như vậy chỉ muốn uống rượu thôi sao?! Lý Mộ thấy suy nghĩ sợ phá hỏng không khí vừa rồi của mình đúng là quá ngu ngốc. Lâm Khước thấy nàng không đáp thì vươn tay kéo lọn tóc rơi bên gối của nàng: “Nàng xem như thương tình ta đi, giờ ta chỉ muốn uống một rượu thôi.” Còn dám tỏ ra đáng thương nữa. Lý Mộ: “Không được.” Nàng sẽ không làm ra mấy chuyện như cho Lâm Khước uống rượu rồi bị trưởng công chúa Chiêu Minh gọi đi nói chuyện đâu, thân là một người sợ giao tiếp siêu giỏi chối, nàng bóp tương lai nguy hiểm này trong trứng nước. Không nhắc tới việc cả hai đã bàn luận về rượu còn chưa được mua vào vương phủ này tới khuya như thế nào. Dù sao ngày hôm sau cả hai dậy muộn. Lý Mộ đợi Lâm Khước rời đi rồi mới sai Tiêm Vân Phi Tinh ra ngoài mua rượu, lúc về còn nói cho Ngô quản sự một tiếng, sau đó tìm một nơi giấu rượu, tránh việc bị Lâm Khước phát hiện. Lý Mộ đã thử vài lần, xác uống rượu có thể giúp dễ ngủ, hơn nữa chỉ uống một chén rượu nhỏ cũng sẽ làm tâm trạng tốt hơn, thế là nàng sung sướng vứt bỏ canh an thần uống mỗi ngày. Nhưng việc giấu rượu của nàng cũng không được thuận lợi cho lắm, Lâm Khước luôn có thể tìm thấy nơi giấu rượu, về sau Lý Mộ còn giấu giếm tất cả mọi người, chỉ có một mình nàng biết rượu cất ở đâu, thế mà Lâm Khước vẫn tìm ra được. Hôm nay lúc Lâm Tê Ngô và Lý Vân Khê tới chỗ Lý Mộ làm bài tập, thấy Lý Mộ u buồn chăm chú nhìn vào rượu to bằng hai bàn tay thì tò mò hỏi nàng đã xảy ra chuyện . Tiêm Vân Phi Tinh biết Lý Mộ giấu rượu thì còn thấy rất vị, mở miệng giải thích. Lý Vân Khê: “Nghe tới cứ như tàng câu* vậy.” *Một trò chơi xưa của TQ, tên tống câu hoặc tàng câu. Hiện giờ trò chơi tàng câu cũng không thịnh hành lắm, cũng chỉ có Lý Vân Khê và Lý Doanh là chơi trò này ở nhà, cách chơi thì có đơn giản và phức tạp. Đơn giản thì là người tụ tập lại với nhau cùng chơi, chia thành hai đội, một bên đoán một bên giấu, đoán thử xem cái móc nằm trong tay ai, phức tạp hơn thì có đoán cái móc giấu ở chỗ nào. Cách tọa tống câu xuân tửu noãn, Phân tào xạ phúc lạp đăng hồng*. *Trích bài Vô đề – Lý Thương Ẩn “Tống câu” trong câu thơ chính là nói tới trò chơi tàng câu này. Nghe nói ở tiền triều có người rất giỏi chơi trò này, người này có thể dựa vào vẻ đoán , như phá án bắt trộm vậy, lần nào cũng có thể thành công tìm được cái móc. Lý Mộ nghe thế thì hiểu ra, biết rằng có giấu cũng không hiệu quả, dù sao đối thủ của nàng là Lâm Khước, nàng giấu không lại y, có một số việc vẫn là cần làm phiền người khác. Lý Mộ đã nghĩ thông, giao rượu cho Lưu ma ma. Lưu ma ma và Ngô quản sự là người được trưởng công chúa Chiêu Minh tin tưởng, không cho Lâm Khước uống rượu, chỉ cần rượu ở chỗ Lưu ma ma, Lâm Khước dù biết cũng không làm được , chỉ phiền Lưu ma ma mỗi tối cất công rót một chén cho nàng. Giải quyết xong vấn đề giấu rượu, Lý Mộ nhớ lại quy tắc chơi trò tàng câu mà Lý Vân Khê nhắc tới, có cảm giác kiểu trò chơi xem đoán này rất giống trò người sói mà nàng không dám chơi khi xuyên không. Thật ra không chỉ có người sói, ngay cả trò ai là kẻ sát nhân và vịt sát thủ ăn theo mà nàng cũng chỉ dám đứng xem xa, không dám động vào, thân là một người sợ giao tiếp, cả đời này của nàng đã xác là không chơi được trò chơi đông người, mặc dù bản thân nàng cũng rất muốn thử. Lý Mộ nghĩ tới , lòng bỗng hơi ngo ngoe rục rịch, dù sao hằng ngày chỉ luyện chữ, thế là nàng lập tức viết quy tắc chơi trò người sói ra, chỉ là tên nhân vật trong trò chơi thay đổi, dân thì vẫn là “dân”, người sói thì có thể đổi thành “”, nhà tiên tri đổi thành “Khâm Thiên Giám”, bảo vệ đổi thành “Thị vệ”, phù thủy đổi thành “Đại phu”, Cupid đổi thành “Nguyệt Lão”… Lý Mộ không viết những lời dẫn chuyên nghiệp và đống quy tắc lung tung kia, tính ra những thuật ngữ chuyên nghiệp đó cũng là một trong những lý do làm Lý Mộ chùn bước, nàng chỉ muốn chơi một trò chơi đơn giản, không hy vọng chỉ mình nói sai đó mà sẽ bị chỉ trích rằng không biết chơi. Lý Mộ viết khá vui vẻ, lúc Lâm Tê Ngô nhìn thấy nội dung thì nàng cũng không né, lòng thầm mong rằng Lâm Tê Ngô sẽ thích trò này. Thật ra đọc một đống quy tắc như thế cũng không khiến Lâm Tê Ngô thấy hứng với trò chơi, nhưng nàng cảm nhận được Lý Mộ rất thích trò này, bên cạnh còn dùng giấy làm thành các loại thẻ bài khác nhau. Ừm… nàng có thể làm thành gỗ, tặng cho đại tẩu. Lâm Tê Ngô nghĩ thế thì lập tức làm ngay, còn lấy luôn cả tờ quy tắc và giới thiệu trò chơi của Lý Mộ. Lý Mộ mong chờ Lâm Tê Ngô sẽ phản hồi đôi về trò chơi này, lại không ngờ vào đêm trung thu, nàng đã nhận được một bộ thẻ bài được làm gỗ hoa lê. Những năm qua, mỗi khi đến Trung thu thì Lâm Khước dẫn Lâm Yến An tới phủ trưởng công chúa ngày bên cạnh ăn bữa cơm đoàn viên, năm nay cũng không ngoại lệ. Lâm Khước đã nói với Lý Mộ là tiệc nhà, ngoại trừ người trong hai phủ thì còn có Hoài Thục trưởng công chúa, cộng thêm Lý Mộ là có tổng cộng 7 người, chỉ muốn xem Lý Mộ đi không. Lý Mộ biết Lâm Khước đã đối xử rất tốt với mình, thường ngày thiệp mời đưa tới phủ Yến vương bị nàng làm lơ, một mình ở yên trong phủ, bây giờ là tiệc nhà đêm Trung thu, nàng không muốn mọi người mất hứng, đi một cũng không có chuyện xảy ra, cùng lắm thì nàng cứ giả ngu, im lặng không nói là được. Tối đó, ngoại trừ những món ngon và bánh trung thu thì còn có cua đúng mùa. Lúc Lý Mộ cúi đầu ăn cua, Lâm Tê Ngô đã đưa thẻ bài cho nàng. Hoài Thục trưởng công chúa vốn đã khá tò mò về Lý Mộ, thấy vậy thì lập tức mở miệng hỏi, Lâm Tê Ngô giải thích thay cho Lý Mộ, còn lấy mấy tờ giấy Lý Mộ đã viết ra. Lý Mộ híp mắt: Chữ của nàng không đẹp lắm. May mà Lâm Khước đã vươn tay nhận lấy tờ giấy, không đưa cho người khác, nhìn xong thì hỏi Lý Mộ: “Muốn chơi không?” Lý Mộ hỏi: “Ta không chơi, mọi người có chơi không?” Lý Mộ chỉ còn thiếu nước viết “Mọi người chơi một ván cho ta xem đi” . Lâm Khước bật cười, giải thích đơn giản về trò chơi này cho mọi người: “ là trò dân bắt , ai là dân ai là thì dùng thẻ bài quyết .” Trừ Lý Mộ ra thì ở có 6 người, Lý Mộ sợ tạo ra quá nhân vật thì sẽ khó chơi, cho nên chỉ tạo bốn thẻ dân và hai thẻ , ngoài ra không còn thân phận lung tung nào nữa. Ngô quản sự đi tới làm trọng tài, ở được gọi là “Thanh thiên đại lão gia”. Sau đó có một chuyện vị đã xảy ra. Nếu Lâm Khước là dân, người đầu tiên bị giết chính là y, cho dù người có thẻ chính là trưởng công chúa Chiêu Minh đi nữa thì bà cũng không thương tiếc mà chém về phía Lâm Khước, nếu Lâm Khước là , chắc chắn y có thể sống qua đêm đầu tiên, người bị mọi người bắt bỏ tù đầu tiên cũng là y. Dù sao mọi người thầm quyết như vậy, trong trò chơi này, bọn họ không thể Lâm Khước sống. Lý Mộ cắn môi, gắng nhịn nhưng vẫn không nhịn được, cười Lâm Khước một trận. Lâm Khước lật thẻ bài , lạnh nhạt nói: “ nữa sẽ khác thôi.” Quả giống như lời y nói, được một lúc, mọi người đã phát hiện trưởng công chúa Chiêu Minh cũng rất lợi hại, ra tay tàn nhẫn, ánh mắt sắc bén, Lâm Yến An tuổi nhỏ cũng không hề kém cạnh, không còn nhắm vào Lâm Khước có khả năng bị thả ra nữa, bắt đầu phòng bị cả hai người. Cuối cùng Lâm Khước còn tăng thêm một thẻ bài có thân phận đặc biệt vào trò chơi, khiến trò chơi này trở nên vị hơn hẳn. Có điều dù Lâm Khước ở phe người tốt thì sau đêm đầu tiên, xác suất y bị giết vẫn rất cao. Sau một đêm, mọi người chơi chưa đã thèm, Lâm Tê Ngô vốn không có hứng cũng làm thêm một bộ nữa, Hoài Thục trưởng công chúa còn hỏi có thể làm cho mình một bộ không. khi rời đi, Hoài Thục trưởng công chúa còn rất vui vẻ, nói với Chiêu Minh rằng đầu óc của Lý Mộ đúng là chứa đầy những điều vị, nghe nói mấy món khoai tây thịnh hành trong kinh cũng là do Lý Mộ làm ra lúc còn ở nhà mẫu thân, đó có thể biết được rằng Lý Mộ không ngốc, chỉ là suy nghĩ của nàng khác với người thường một mà thôi.