Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
Mẹ không nói gì cả, ôm tôi rời đi.
tôi sáu tuổi, mẹ vừa đếm tiền vừa tính toán chuyện cho tôi vào tiểu học.
Hôm đó, có kẻ không mời mà đến.
Cơ mẹ run lên không kiểm soát, tôi vội lao vào lòng mẹ, vỗ nhẹ lưng bà.
“Cút, không vào nhà tôi.”
Mẹ một con sư tử nổi giận.
“Đây là con tôi.”
Đinh Văn Binh vào tôi.
“Ngọc , con bé tên gì?”
Hắn đưa con búp bê Tây trong tay cho tôi.
“Con ngoan, đây là quà gặp mặt ba tặng con.”
Tôi không nhận, dù tôi thích búp bê đẹp.
Mẹ che chắn tôi phía sau, ném con búp bê ra ngoài.
“Đinh Văn Binh, anh là một tên cưỡng hiếp.”
“Con tôi sẽ không nhận một người cha là tội phạm.”
“Ngọc à, nhà tôi thằng Binh một lòng một dạ với cô.”
“ cô nuôi con cũng vất vả rồi, không có đàn ông phụ giúp cũng không ổn đâu.”
Bà nội đứng bên cạnh khuyên nhủ.
“Tôi thì chẳng ưa cô, nhưng không chịu nổi thằng Binh thích cô.”
“Tôi đã nói với ba cô rồi.”
“Sính lễ chúng tôi đưa đủ, một vạn, không thiếu một đồng.”
“Cô giữ ngàn cho nhà mẹ đẻ, mang tám ngàn về nhà chồng.”
“Chuyện trước kia, thằng Binh cũng đã trả giá.”
“Cô cũng nên biết tha thì tha, sống cho tốt cuộc sống của mình, còn hơn tất cả.”
“Cút, người cút đi.”
“Chúng ta có là kẻ thù, không là người thân.”
Đinh Văn Binh và bà nội xấu hổ rời đi.
mẹ chữa bệnh cho tôi, tiền tích góp đã tiêu đi không ít.
Mẹ dẫn tôi trở về nhà ông bà .
Mẹ định vay ít tiền cho tôi đi học tiểu học.
nắm tay mẹ, nói sẽ giới thiệu cho mẹ một người đàn ông tốt.
“Người ba con chọn, con chê.”
“Con còn không tin mẹ sao?”
“Mẹ là tốt cho con.”
“Người đàn ông tốt lắm, có tiền không chê quá khứ của con.”
“Còn đồng ý tài trợ cho Nhi đi học.”
“Bỏ lỡ rồi là hối không kịp.”
thấy mẹ không lay chuyển, liền quay sang nói với tôi:
“ Nhi ngoan, con có muốn mẹ có một gia đình không?”
“ vậy con sẽ có một người ba tốt.”
“Mẹ con cũng sẽ có một người đàn ông tốt.”
“Sẽ không còn ai bắt mẹ con .”
Tôi nghĩ đến việc bạn nhỏ khác ba bế cao cao.
Tôi nghĩ đến việc mẹ làm việc nặng tôi không giúp .
Nếu có một người đàn ông thương mẹ, có lẽ mẹ sẽ không phải vất vả vậy .
Tôi gật đầu.
Mẹ lúc mới đồng ý gặp người đàn ông đó.
Người đàn ông thẳng thừng nói:
“Nhà tôi có ngàn mẫu vườn trái cây.”
“Trái cây của thị trấn lớn nhỏ xung quanh đều do nhà tôi cung cấp.”
“Tôi biết cô là người có học.”
“Cũng biết uất ức cô từng chịu.”
“Sau cô không cần gồng mình mạnh mẽ .”
“ người mạnh của cô đã tới rồi.”
“Ngọc , tôi tên Chu Cường.”
“Nhà tôi đã có con .”
“Cộng thêm con của cô là ba.”
“Cho nên tôi vẫn hy vọng cô có cho tôi mấy đứa con trai.”
“Càng nhiều càng tốt.”
“Tiền phạt vượt kế hoạch cô không cần lo, tôi có tiền.”
“ con của tôi, cô nhất định phải dạy dỗ cho đàng hoàng.”
“Phải thi đậu đại học.”
“Việc nhà nấu ăn cô phải thạo.”
“Đương nhiên, tôi ra ngoài xã giao, cô cũng đừng quản nhiều.”
“Dù sao đàn ông nào mà chẳng háo sắc.”
Mẹ mỉm cười nhạt:
“Không soi gương thì trong nhà cũng có nước tiểu chứ?”
“Cô đúng là không biết điều.”
“Ai mà không biết cô là đồ rách nát.”
“Ngoài tôi ra, còn ai rộng lượng không chấp…”
“Xem cái mắt cận của tôi .”
“Suýt thì coi anh là người.”
biết mẹ từ chối Chu Cường, tức đến phát điên:
“Bạch Ngọc , người đàn ông tốt vậy con không lấy.”
“Con định lấy Ngọc Hoàng trên trời sao?”
“Mẹ, hôm nay con muốn mắng người.”
“Không muốn mắng mẹ.”
“Bạch Ngọc , sao con có ích kỷ vậy.”
“Không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Nhi và ba con chứ.”
“ Nhi đi học cần tiền.”
“Ba con đau lưng mỏi gối cần chữa bệnh, đều cần tiền cả.”
“Ăn mặn ít thôi, rảnh quá chuyện.”
“Việc của con tôi không đến lượt bà lo.”
“Chuyện của cái đầu trọc kia là hắn đáng đời.”
9
Mẹ vào làm công nhân trong một nhà máy thực phẩm.
Mẹ năn nỉ ông chủ cho ứng trước tiền lương, tôi vào tiểu học.
Hoàng Hoa cũng lấy chồng.
Gả cho Đinh Văn Binh.
Đám cưới làm lớn, là không mời nhà chúng tôi.
Con của Hoàng Hoa là Đinh Hỉ Nhi học cùng lớp với tôi.
khoe khoang với tôi:
“Đám cưới ba mẹ tao có nhiều kẹo với thịt heo.”
“ chưa từng ăn đúng không?”
Tôi không thèm.
Đinh Hỉ Nhi chỗ nào cũng so bì với tôi.
hơn tôi tuổi, học giỏi, quan hệ tốt.
Bạn bè trong lớp đều thích chơi với .
Còn cố ý nhằm vào tôi, giúp Đinh Hỉ Nhi bắt tôi.
Chúng ném cóc vào cặp sách của tôi dọa.
ngày mưa thì cố ý giẫm vũng nước, bắn đầy bùn lên người tôi.
Chúng dồn tôi vào góc tường.
Bóp vào phần thịt non dưới áo tôi.
Cảnh cáo tôi phải biết điều.
Đinh Hỉ Nhi là lớp trưởng.
vây quanh sao.
Tôi không nói với mẹ.
Tôi đang đợi một cơ hội thích hợp.
Mẹ từng nói:
“Một đòn chí mạng mới là cách giải quyết tốt nhất.”
“Do dự mềm lòng, chúng sẽ bắt con mãi.”
Tôi ghi nhớ đứa bắt mình, tổng cộng tám người.
Đợi thời cơ chín muồi, tôi cho chúng một bất ngờ trong hộc bàn.
Hôm đó, tôi cố ý đến trường khi trời còn chưa sáng.
Sau khi đặt đồ xong, tôi đứng đọc bài sáng trong bồn hoa của trường.
Trong lớp vang lên từng đợt tiếng hét chói tai.
Trong hộc bàn của tám người đó, tôi đã bỏ vào con cóc to bằng nắm tay.
Bọn cóc làm bạn nữ hãi khóc thét.
Con trai thì hoảng loạn đến mức tè ra quần.
Tôi bước vào lớp.
Đinh Hỉ Nhi mặt trắng bệch, nói với giáo viên:
“Là Bạch Chí làm.”
“ trả thù bọn em bắt .”
Giáo viên bênh vực Đinh Hỉ Nhi, bắt tôi phụ huynh.
“Thưa cô, sao mình em phải phụ huynh?”
“Em dọa bạn .”
“Không phải em thì lẽ nào nạn nhân phụ huynh?”
“Đinh Hỉ Nhi đã thừa nhận.”
“Em làm vậy là trả thù bắt em.”
“Nếu cô thiên vị.”
“Em có phụ huynh.”
“Em sẽ bảo mẹ em mời chú công an đến.”
“Dù sao chuyện báo công an, mẹ em quen tay.”
Giáo viên không muốn làm lớn chuyện.
Đành khuyên học bị dọa nhịn cho qua.
Chúng quả thật nhịn.
Nhịn tròn sáu .
Chúng cũng thật sự .
tôi suốt sáu .
là tôi không ngờ, Hoàng Hoa – mẹ của Đinh Hỉ Nhi – oán hận tôi.
Không tiếc lấy đứa con trong bụng làm bia đỡ, hãm hại mẹ tôi.
Hôm đó tôi tan học về.
nhiều người vây quanh cây hoàng quả.
Còn có không ít cảnh sát.
Tôi chen gần mới biết.
Mẹ tôi đã đẩy Hoàng Hoa đang mang thai xuống sông.
Không ít người trong làng đều nhìn thấy.
Bà nội bắt mẹ bồi thường.
Mẹ không chịu.
Liền cảnh sát tới.
Hoàng Hoa khó trong nhà.
Gần đến nửa đêm mới con trai.
Ông điên cuồng tát mẹ.
Tôi che cho mẹ, cũng bị đánh mấy cái.
“ làm hại người ta.”
“Bồi thường là lẽ đương nhiên.”
“Nếu không bồi thường, đi tù.”
Ông không giúp mẹ, trái còn giúp người ngoài.
“Đồ đàn bà độc ác.”
“Suýt hại chết cháu trai ngoan của tao.”
“Không có một ngàn thì chuyện không xong.”
Bà nội đầy oán độc, hận không nuốt chửng mẹ.
khuyên mẹ:
“Ngọc , nếu con đi tù, Nhi phải làm sao?”
tôi, mẹ đành cúi đầu.
Bởi trong mắt mọi người, đúng là mẹ đã đẩy người.
Nếu mẹ bị bắt, tôi chắc chắn sẽ khổ.
“Bây giờ tôi không có nhiều tiền.”
“Một ngàn, tôi trả góp cho người.”
“Phải tính lãi.”
“Ít nhất trăm tiền lãi.”
Bà nội mở miệng sư tử.
“Tôi đồng ý.”
Người trong làng nói:
“Ngọc là ghen tị với Hoa.”
“Thấy bụng Hoa nhọn, giống mang thai con trai.”
“Nên ghen người ta con trai, mới đẩy Hoa.”
“Không phải sao.”
“ đó Đinh Văn Binh thích cô ta.”
“Kết quả cưới Hoàng Hoa.”
“Trong lòng không cân bằng cũng là chuyện thường.”
“Tôi nhìn rõ.”
“Chính là Bạch Ngọc đẩy.”
“Còn vươn tay ra .”
Mẹ nói với tôi, bà vươn tay là cứu Hoàng Hoa.
Tôi ôm lấy mẹ, lau nước mắt cho bà.
Tôi hiểu mẹ.
Bà là người lương thiện nhất.
Bà sẽ không làm hại ai cả.
Trên đường đi học.
Đinh Hỉ Nhi lao tới trước mặt tôi.
Cố nén nỗi tôi, tát tôi một cái.
“Bạch Chí.”
“Tao sẽ đạp mãi mãi dưới chân.”
“Mẹ tao thua mẹ .”
“Nhưng tao nhất định sẽ thắng .”