Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/802CtHlLb1
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Cũng không còn để em phải chịu khổ cùng tôi.”
Anh dò hỏi, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay ấm áp.
Nhiệt độ quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc.
Tôi nghe rõ nhịp tim mình đập mạnh hơn, nhưng nghĩ đến Uyển Uyển đang ngủ say trong phòng, tôi lại hơi do dự, “Nhưng mà…”
Cầm Dực ngắt lời tôi.
“Em chưa bao giờ là gánh nặng, con bé cũng vậy.”
“Được rồi.”
Những ngày khó khăn nhất, chúng tôi đã cùng nhau vượt qua, không có lý do gì bây giờ lại không cho bản thân một cơ hội.
13
Sau khi làm lành với Cầm Dực, anh muốn đưa tôi về nhà.
Tôi từ chối vài lần, cuối cùng cũng đồng ý.
Cuối tuần, tôi chuẩn bị quà và hoa quả, dẫn Uyển Uyển lên xe của Cầm Dực.Chúng tôi đã đồng ý hôm nay sẽ đến nhà anh ấy ăn cơm.
Nhưng tôi không ngờ, vừa bước vào phòng khách đã thấy Trương Thơ Ngôn ở đó.
Cô ấy và mẹ Cầm Dực ngồi trên sofa, trò chuyện rất vui vẻ.
Cầm Dực nắm tay tôi, dẫn tôi và Uyển Uyển vào phòng khách. Sau khi chào hỏi, tôi kéo chặt tay Uyển Uyển, bảo: “Nhanh gọi bà nội đi.”
“Không.”
Mẹ Cầm Dực nhanh miệng đáp, “Trước đây Cầm Dực còn chưa có bạn gái, bỗng dưng nhận một đứa cháu lớn như thế, tôi cũng chưa quen được.”
Lời nói đó thể hiện rõ thái độ.
Cầm Dực cau mày, nói: “Mẹ, mẹ không bảo rất thích Lâm Lâm, bảo con đưa cô ấy về gặp mẹ sao?”
Mẹ Cầm Dực mỉm cười, “Ừ, mẹ thật sự rất thích Lâm Lâm.”
Nhưng ai cũng nhìn ra lời nói đó không thật lòng.
Bầu không khí căng thẳng thì Uyển Uyển đột nhiên lên tiếng, “Mẹ ơi, dì này còn trẻ, sao lại gọi là bà nội nhỉ?”
Mọi người đều ngẩn người.
Mẹ Cầm Dực liền cười tươi rói.
“Ôi trời, cô bé này thật là dễ thương, mau đi rửa tay để ăn cơm đi.”
Cầm Dực dẫn tôi vào phòng tắm rửa tay, lúc đó Uyển Uyển nhẹ nhàng hỏi tôi, “Mẹ ơi, bà nội có phải không thích con không?”
“Tuyệt đối không phải vậy.”
Cầm Dực nhanh miệng nói thay, “Bà nội rất thích Uyển Uyển.”
Khi lên bàn ăn, bầu không khí vẫn rất căng thẳng, đặc biệt là khi mẹ Cầm Dực cố ý thể hiện sự ưu ái với Trương Thơ Ngôn.
Trương Thơ Ngôn cũng không phải người biết điểm dừng.
Khi mẹ Cầm Dực lại gắp đồ cho cô ta, Trương Thơ Ngôn cười rồi bất ngờ chuyển chủ đề sang tôi.
“Lâm Giản, tôi nghe người ta nói, thực ra Uyển Uyển là con ngoài giá thú của cô, phải chăng đó là người đàn ông lái chiếc Maybach hôm đó đến tìm cô?”
“Dì à, dì không biết đâu, Lâm Giản xinh đẹp và rất được yêu mến, dì phải giữ chặt bạn gái cho anh Cầm Dực đấy.”
Giọng nói chua cay, mỉa mai của Trương Thơ Ngôn đã lộ rõ trên mặt, cô ta cười nhìn tôi, khi đối mặt còn nhếch mày đầy khiêu khích.
Tôi đặt đũa xuống, lạnh lùng đáp:
“Chỉ là trên đường gặp bạn cũ nói vài câu thôi, cô lúc nào cũng nhắc đến Maybach, có vẻ sau này phải tìm đại gia mới làm cô hài lòng được rồi.”
Nói xong, tôi nhìn về phía Cầm Dực, “Anh biết trường mầm non nào không? Em định chuyển trường cho Uyển Uyển, giáo viên suốt ngày mở miệng đóng miệng trước mặt con mình mà còn là con ngoài giá thú, chắc cũng dạy dỗ không ra gì.”
Cầm Dực rót cho tôi một ly nước ép, rất tự nhiên đáp lời,“Ừ, anh vừa quen một hiệu trưởng mầm non, ngày mai sẽ liên hệ.”
“Lâm Giản!”
Bị tôi đáp trả, mặt Trương Thơ Ngôn tái đi, cô ta phang mạnh tay xuống bàn.
“Cô tự đi tìm đại gia, đẻ con ra rồi còn dám về nhà với anh Cầm Dực sao!”
Không khí căng như dây đàn thì Uyển Uyển bỗng khóc òa.
Đôi tay mũm mĩm lau nước mắt, “Cô giáo, mọi người đừng cãi nhau nữa…”
“Mẹ không phải là mẹ đẻ của con, mẹ con đã nhảy lầu tự tử khi sinh con…”
Tôi sững sờ.
Bé mới hơn ba tuổi, dù môi trường khiến bé trưởng thành hơn các bạn cùng tuổi, nhưng sao lại biết những chuyện này?
Lời bé vẫn tiếp tục, vừa nức nở vừa nói lắp bắp không liền mạch:
“Mẹ nuôi con lớn… mẹ là mẹ tốt nhất, mẹ thật lòng yêu chú Trần, trong mơ cũng gọi tên chú Trần… mẹ còn hay khóc…”
“Mẹ không phải như những người kia nói đâu.”
Tôi ngẩn ngơ nhìn con, mũi cay xè, nước mắt rơi lã chã.
Tôi bỗng nhớ lại khoảng một tháng trước, một tối khi dỗ bé ngủ, tôi uống chút rượu, say rồi ôm bức ảnh của Mạn Mạn ngồi khóc trong phòng khách.
Lúc ngoảnh lại, tôi mới thấy Uyển Uyển không biết từ lúc nào đã tỉnh, chân trần đứng trước cửa phòng nhìn tôi.
Lúc đó thấy bé không phản ứng gì, tôi cứ nghĩ bé không nghe thấy gì.
Giờ nghĩ lại…Có lẽ bé đã nghe hết.
Đứa trẻ này, luôn hiểu chuyện đến nỗi làm tôi đau lòng.
Nhìn bé còn cố gắng giải thích cho tôi, tôi lòng quặn thắt, đứng dậy bế bé lên, lau nước mắt cho con.
“Uyển Uyển ngoan, mẹ chính là mẹ của con.”
Nói xong, tôi ôm bé, nhẹ gật đầu với mẹ Cầm Dực, “Xin lỗi dì, con xin phép đưa Uyển Uyển về trước.”
Nhìn Cầm Dực một cái, tôi ôm Uyển Uyển rời khỏi nhà.
Không lâu sau, Cầm Dực đuổi theo kịp.
Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt đầu bé rồi thở dài.
14
Kể từ lần đó, tôi không còn đến nhà Cầm Dực nữa.
Cuộc sống dần dần trở nên bình yên, Tưởng Hồng Thăng cũng không còn xuất hiện, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng, gần đây, Uyển Uyển có vẻ khác thường.
Cô bé lúc nào cũng ủ rũ, dù tôi nói gì cũng như không hứng thú.
Tôi lo lắng, hỏi nhiều lần, bé đều nói không sao.
Cho đến một đêm, khi tôi tắm cho bé, phát hiện một vết bầm ở phần trong đùi, nơi khó nhìn thấy.
Tôi giật mình, hỏi ngay bé sao lại như vậy, chỗ đó dù trẻ con nghịch ngợm cũng khó bị thương.
Uyển Uyển cứ lắc đầu nói không biết, nhưng dáng vẻ có điều gì đó không ổn.
Tôi hít sâu một hơi, hỏi: “Có phải cô giáo Trương làm vậy không?”
Nghe tôi nhắc đến Trương Thơ Ngôn, bé không kìm được mà òa khóc.
Cơ thể nhỏ bé nép vào lòng tôi, có lẽ vì sợ hãi nên run rẩy không ngừng.
Tôi cố kìm nén cơn giận trong lòng, nhẹ nhàng an ủi bé:
“Uyển Uyển tin mẹ nhé, được không?”
“Mẹ sẽ lo hết.”
Đêm đó, tôi gửi Uyển Uyển cho một cô hàng xóm trông giúp một lúc rồi mới ra ngoài.
Khi trở về, bé đã ngủ say.
Sau khi cảm ơn cô hàng xóm, tôi bế bé về nhà và đeo cho Uyển Uyển một chiếc vòng cổ có hình thú hoạt hình.
Sáng hôm sau, tôi vẫn đưa bé đi học như thường lệ rồi đúng giờ đón về.
Về đến nhà, tôi tháo chiếc vòng ra.
Bên trong mặt dây chuyền hoạt hình có một camera mini mà tôi đã nhờ người lắp đặt từ trước.
“Tới đây, cô hỏi con, tại sao lúc nãy lại bắt nạt các bạn nhỏ?”
Một nửa khuôn mặt của Trương Thơ Ngôn xuất hiện trên video.
“Con không có…”
“Bốp!”
Một tiếng tát vang, video đột nhiên quay nghiêng, có lẽ con gái tôi bị cô ta tát ngã xuống đất.
Tiếng cô ta hòa lẫn tiếng khóc vang lên: “Bắt nạt các bạn mà còn dám khóc hả?”
“Nói đi, đúng hay sai?”
Con gái tôi khóc không ngừng, không nói gì.
Cô ta tiếp tục đánh, nhưng ngoài cú tát vừa rồi thì tất cả đều là những chỗ khuất camera.
Một nhát véo ở bẹn, một cú đá vào mông…
Thậm chí, khi cô ta lén lút mắng mẹ bé, cũng thầm dùng kim chích con gái tôi.
…
Xem được một nửa video, tôi không thể chịu nổi nữa.
Chắc chắn cô ta chọn những điểm khuất của camera trong trường để hành xử, không thì cũng không táo bạo đến vậy.
Hơn nữa, tôi nghe các cô giáo khác nói, hiệu trưởng trường lại là cô ruột của cô ta, nên mới coi thường luật lệ như vậy.
Nhưng có lẽ cô ta không ngờ tôi đã bí mật quay được video này.
Lúc này trời đã tối.
Tôi cầm điện thoại, gọi ngay cho cảnh sát.
Tối hôm đó, tôi và Uyển Uyển bị đưa đến đồn công an làm bản khai, những vết thương trên người bé cũng được cảnh sát chụp ảnh làm bằng chứng.
Cầm Dực nhận được tin liền chạy đến, ở bên chúng tôi đến tận khuya rồi lái xe đưa về nhà.
“Xin lỗi.”
Trên đường, anh nhẹ giọng xin lỗi, “Anh không ngờ cô ta lại… như vậy.”
Anh thở dài, ánh mắt đầy tự trách.
“Tất cả là vì anh…”
“Không liên quan đến anh.”
Uyển Uyển đã ngủ say trên xe, tôi vuốt tóc bé, nhẹ nhàng nói, “Có những người xấu hoàn toàn không có lý do gì cả.”
Trương Thơ Ngôn đã bị bắt, cách xử lý cụ thể tôi chưa rõ, nhưng…Video đó đã được tôi tung ra, nhanh chóng lan truyền rộng rãi.
Trương Thơ Ngôn trở nên nổi tiếng.
Trên mạng, người ta liên tục đào bới, mắng chửi cô ấy dữ dội.
Thật ra, tôi không quá để tâm những lời mắng chửi đó, điều tôi quan tâm là -Video được lan truyền rộng rãi, dù một ngày nào đó cô ta được thả ra, cũng không có bất kỳ trường mầm non nào trong thành phố này dám nhận cô ấy làm giáo viên nữa.
15
Sau khi vụ việc Trương Thơ Ngôn tạm khép lại, con gái tôi cũng nhanh chóng hồi phục.
Tôi đã chuyển trường cho con, bé cũng hòa nhập rất nhanh và còn kết bạn được hai người bạn thân.
Nhưng…Mấy ngày gần đây tôi phải đi công tác, còn Cầm Dực tối phải làm ca phẫu thuật, không biết nên làm sao với Uyển Uyển khiến tôi bối rối.
Đang do dự có nên mang con đi công tác cùng hay không, thì Cầm Dực đã quyết định thay tôi, đưa Uyển Uyển đến nhà mẹ anh.
Ban đầu tôi có chút lo lắng, nhưng trên xe đi công tác, Cầm Dực gửi cho tôi rất nhiều video
Mẹ Cầm Dực đang cười rạng rỡ, nằm bò trên sàn giả làm hổ lớn chơi với Uyển Uyển.