Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
Dưới làn bình luận ào ào như nước cuốn,
Đầu óc mơ hồ của tôi cuối cùng cũng tỉnh táo hoàn toàn.
Thì ra… tôi đã trọng sinh.
Sau khi c/h/ế/t đói trong chuồng heo vào một đêm đông giá lạnh ở kiếp trước, tôi đã được sống lại.
Những ký ức đau thương của kiếp trước dội về như thủy triều tràn ngập tâm trí.
Tôi là một cô nhi.
Vì cứu cha mẹ của Cố Văn Lâm khỏi c/h/ế/t đuối mà bị tổn thương não, trở nên ngốc nghếch.
Cha mẹ Cố lấy cớ báo ân, thực chất là nhằm vào gia sản mà cha mẹ nuôi để lại cho tôi.
Họ ép con trai mình cưới tôi.
Kiếp trước, khi nhân viên đăng ký kết hôn xác minh thông tin, tôi đã phủ nhận mình tên là Giang Tuyết.
Thế là tôi và Cố Văn Lâm trở thành vợ chồng hợp pháp.
Sau khi biết chuyện, Giang Tuyết tức giận đến mức gả cho người khác.
Từ đó, Cố Văn Lâm thay đổi hoàn toàn tính cách, lạnh lùng, hành hạ tôi đủ điều.
Cha mẹ Cố sau khi chiếm được gia sản của tôi, liền trở mặt.
Được Cố Văn Lâm dung túng, họ không cho tôi ăn uống.
Trong nhà họ Cố, tôi phải làm việc quần quật suốt ngày.
Chỉ cần làm họ không hài lòng là bị đánh đập tàn nhẫn.
Để người trong làng không phát hiện họ ngược đãi tôi, họ nhốt tôi trong nhà, không cho ra ngoài.
Còn ra sức xây dựng hình tượng “nạn nhân”, tung tin tôi là một kẻ điên loạn, vừa mất trí vừa hung hăng.
Một năm sau, Cố Văn Lâm và Giang Tuyết vượt mọi cản trở đến với nhau.
Cuộc sống của tôi càng khổ hơn.
Giang Tuyết hận tôi.
Cô ta cho rằng chính tôi khiến cô ta trong lúc giận dỗi đã gả cho một kẻ b/i/ến t/h/ái.
Cô ta dồn toàn bộ sức lực để hành hạ tôi.
Cố Văn Lâm thì hoàn toàn làm ngơ.
Nếu không vì cha mẹ Cố sợ bị người trong làng bàn tán, có lẽ tôi đã sớm bị Giang Tuyết g/i/ế/t c/h/ế/t.
Cho đến một ngày, Cố Văn Lâm dắt Giang Tuyết bỏ đi.
Lần sau gặp lại, họ mặc đồ mới tinh,
Trên tay đeo đồng hồ đắt tiền .
Tay xách đầy túi lớn túi nhỏ toàn đồ tốt.
Từ lúc đó, cuộc sống nhà họ Cố rõ ràng khấm khá lên thấy rõ.
Còn tôi thì không những không khá hơn, mà còn thê thảm gấp bội.
Cha mẹ Cố hoàn toàn tước đoạt quyền tự do của tôi, dùng xích sắt khóa tôi trong chuồng heo.
Sau đó, tôi sắp c/h/ế/t.
Trước lúc lìa đời, cha mẹ Cố đứng ngoài chuồng heo nhìn tôi.
Trên mặt họ lộ rõ vẻ hân hoan.
“Con ngốc này cuối cùng cũng c/h/ế/t rồi, giờ thì tụi mình có thể theo con trai lên thành phố hưởng phúc rồi.”
Sau khi c/h/ế/t, linh hồn tôi lang thang rất lâu.
Rồi có một ngày, tôi nhập vào một thân thể khác.
Sống vật vờ qua ngày, đầu óc mờ mịt.
Cho đến khi nhân viên đăng ký hỏi tên tôi, đầu óc mới dần dần tỉnh táo lại.
Tôi đã trọng sinh.
Tôi không còn ngốc nữa.
Cuối cùng… tôi đã có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình.