Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7KmBMuTsNu
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Tôi và Cố Văn Lâm quay về nhà.
Đến giờ cơm tối, mấy người ngồi quanh bàn đều mang vẻ mặt khó coi.
Chỉ có tôi là vui vẻ ăn ngấu nghiến, bụng đói meo vì đã lục tìm “rác” cả buổi.
Cố phụ rít một hơi thuốc lào, ánh mắt u ám không rõ cảm xúc nhìn tôi.
Hai ngày nay, bọn họ cũng nhận ra tôi quả thật là… ngốc đến mức chẳng trông cậy được gì.
Không thể dồn hết hy vọng vào tôi được.
Họ chuẩn bị tự mình đi tìm.
Nhưng trong thời gian đó, vẫn để Cố Văn Lâm tiếp tục dẫn tôi về nhà cũ “chơi”.
Lỡ như một ngày nào đó, tôi chợt nhớ ra điều gì thì sao?
Tôi cứ thế ăn lấy ăn để.
Việc họ xem tôi là đứa ngốc, ngang nhiên bàn bạc trước mặt tôi tôi càng vui lòng.