Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3: Người Ta Không Rời Bỏ Nhau Vì Hết Yêu, Mà Vì Không Còn Chịu Được Nhau Nữa

Bữa tối hôm ấy, im lặng.

Canh cải nấu thịt bằm, đậu hũ rim mắm, cá nục chiên và một ít cơm trắng – món An vẫn thường nấu, vẫn thường suốt mấy năm nay. vẫn như , không khen, không chê. Còn An, cứ múc muỗng cơm lên miệng rồi nó trôi tuột xuống cổ họng như một thói quen sinh tồn.

Không nhắc chuyện hồi chiều. Không nhắc cô gái lạ tin nhắn. Không nhắc chữ: thứ .

Không phải vì họ quên. Mà là vì không còn gì nói nữa.

ta thường nghĩ chia tay là vì hết yêu.

Nhưng với An, cô hiểu rồi – chia tay là khi ta đủ.

việc sớm muộn.

lần nói dối trắng trợn.

ánh mắt lảng tránh, lời nói nhạt nhòa, sự chạm vào thân thể cô không còn vì yêu mà “trả bài” đúng lịch.

Mỗi lần như thế, cô lại tự dặn :

“Thôi, còn con. Còn . Còn bao điều thể buông.”

Nhưng sự ấy – cứ tích lại, chút một. Như nước nhỏ giọt trên phiến đá. Không ồn ào. Không dữ dội. Nhưng một lúc nào đó, phiến đá cũng nứt.

________________________________________

Tuần kế tiếp, An xin nghỉ làm một ngày.

Cô gửi bé Sóc sang bà ngoại. Tự quán nơi họ tổ chức tiệc cưới – một hàng nhỏ bên bờ sông, nơi năm đó vợ chồng đủ tiền làm bữa tiệc ấm cúng mời bên gia đình và vài bạn thân.

Nơi ấy bây giờ đổi chủ. Nhưng bàn ghế vẫn vậy. Gạch lát vẫn vậy. Ánh sáng nắng chiều rọi xuống mặt nước vẫn vàng rượm như ngày xưa.

An ngồi một , gọi ly nước chanh.

tay là một cuốn sổ tay – nơi cô viết dự định sau khi cưới:

“Năm đầu tiên – trả xong nợ cưới.

Năm thứ – sinh bé.

Năm thứ – dành tiền mua nhỏ.

Năm thứ tư – Đà Lạt một chuyến, đứa.

Năm thứ năm – đổi tủ lạnh.

Năm thứ sáu – đổi xe mới…”

Cô lật trang cuối . Không còn gì sau dòng “năm thứ sáu”. Giống như cuộc hôn nhân cô – dừng lại lưng chừng mà chẳng biết rõ bắt đầu rạn từ khi nào.

________________________________________

Tối đó, An viết đơn ly hôn.

Cô không đưa cho . Cô ngăn kéo bàn làm việc, như một thứ bằng chứng rằng suy nghĩ rất nghiêm túc việc rời .

dám rời ngay. Nhưng cũng không còn muốn tiếp tục như .

Họ vẫn sống một , vẫn chia nhau tiền học con, vẫn cơm chung, ngủ giường. Nhưng An không còn nhắn tin cho hỏi “ ?”. Không còn đợi tối. Không còn cầm quần áo lên ngửi biết vừa đâu .

Hôn nhân họ chuyển sang một giai đoạn khác.

Không còn là vợ chồng.

Cũng hẳn là dưng.

________________________________________

Một tối nọ, đứng trước cửa phòng làm việc An.

Cô đang chấm bài học sinh – bài văn “gia đình ”, “ yêu thương nhất”.

có rảnh không?” – hỏi.

An ngước lên. Đặt bút xuống. Chờ đợi một điều gì đó.

Một lời xin lỗi. Một lời giải thích. Hay ít nhất là một câu: “Chúng ta sai rồi, có thể quay lại được không?”

Nhưng nói:

“Mai mẹ lên thăm Sóc. sắp xếp nhé.”

An gật đầu.

Cười nhẹ.

“Ừ. biết rồi.”

________________________________________

Hết Chương 3

________________________________________

Tùy chỉnh
Danh sách chương