Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/40UTa763ra
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cảm giác nghẹn ngào nơi lồng ngực cuối cùng cũng dần được nới lỏng.
Tôi giấu hết mọi cảm xúc, đẩy cửa phòng bệnh bước vào.
Đường Ý đang gác chân, thấy tôi thì cười tươi:
“Tưởng chị không đến nữa cơ đấy.”
Tôi đặt túi trái cây vừa mua tiện tay xuống:
“Chưa từng thấy ai trật chân mà tâm trạng vẫn tốt thế này.”
“Không phải vì được gặp chị sao.”
“…”
Là người trưởng thành, từng ấy thời gian ở cạnh nhau, ý tứ trong sự nhiệt tình của Đường Ý — tôi hiểu rất rõ.
“Đường Ý, tôi có một đứa con rồi.”
Gương mặt đang tươi cười của người trên giường bỗng khựng lại:
“Em biết. Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến việc em thích chị?”
Tôi khẽ cười, lắc đầu:
“Vậy nói thẳng thế này nhé — tôi không có ý định yêu đương hay kết hôn thêm lần nào nữa.”
Đường Ý không nói gì.
Nụ cười ban nãy cũng tan biến hẳn.
Thấy cậu ấy bỗng nhiên im lặng, tôi thở dài:
“Cũng có thể là tôi hiểu nhầm. Dù sao chúng ta là bạn, đúng không?”
Đường Ý vẫn không nói, như thể một đứa trẻ đang giận dỗi.
“Nếu cậu còn im lặng nữa, tôi sẽ mặc kệ đấy.”
Cậu ta cuối cùng cũng quay lại:
“Làm gì mà ghê vậy, là bạn thì chị đến thăm em cũng phải có chút kiên nhẫn chứ.”
Có lẽ giữa mối quan hệ bạn bè, người ta có thể thoải mái với nhau hơn nhiều.
Tôi ở lại với cậu ấy gần hết buổi chiều.
Trước khi rời đi, Đường Ý hỏi:
“Chị vẫn còn yêu anh ta sao?”
Tôi khựng lại giữa hành lang.
Có những chuyện, không còn là yêu hay không yêu.
Con đường đã đi đến đây, giữa tôi và Tống Dẫn Chu, thứ còn lại nhiều hơn cả tình yêu — là trách nhiệm.
Ngày xưa tôi giỏi tự lừa mình dối người, tin rằng chỉ cần mình dốc lòng, rồi cũng sẽ cảm động trời đất.
Người ta thường bảo rằng nếu cái kết không như ý thì chắc chắn là bi kịch.
Nhưng tôi và Tống Dẫn Chu chưa bao giờ là một bi kịch.
Từ lúc gặp anh đến tận bây giờ, tất cả những đau khổ, vui buồn mà tôi từng trải qua — tôi chưa từng hối hận.
Đã không hối hận, sao có thể gọi là bi kịch?
Thấy tôi im lặng, Đường Ý nuốt nước bọt, giọng gượng gạo:
“Em hiểu. Cho nên chị đừng vội kết luận. Ngay từ lần đầu gặp chị, em đã rất thích chị, Cầm Nguyệt.”
Tôi mỉm cười:
“Nhưng tôi không cần một người đàn ông… để quên đi một người đàn ông khác.”
Làm vậy là không công bằng với bất kỳ ai cả.
Từ bệnh viện đi ra, trời đã về chiều.
Tôi không vội về nhà, cứ thế đi dọc theo con đường ven phố.
Và cũng vào thời điểm ấy, ở thành phố xa lạ này, tôi tình cờ gặp lại — Lý Tịch Mộng.
Không tìm quán cà phê, cũng chẳng ngồi đâu cả.
Chúng tôi chỉ đứng đối diện nhau trên vỉa hè.
Khi xưa lúc cô và Tống Dẫn Chu còn yêu nhau, tôi rất hiếm khi chen vào.
Nhưng vì học chung trường, nên cũng đôi lần chạm mặt, và có lẽ như một bản năng của phụ nữ, tôi luôn bất giác quan sát cô ấy.
“Nghe nói cô và Tống Dẫn Chu chia tay rồi.
Cô thật sự nghĩ mình từng tạo ra được làn sóng gì đó à?
Không tính tiếp tục chiếm tổ của chim khách nữa sao?”
Cô ấy cũng đang quan sát tôi.
Tôi từng bận tâm về quá khứ giữa cô và anh ấy, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ đối đầu.
Chúng tôi đều không phải món đồ.
Từ “tranh giành” trong đời thực nghe thật tầm thường.
Tôi mỉm cười:
“Tôi là chim khách, còn cô là chim sẻ chắc?
Về nước, phát hiện không có bối cảnh thì chẳng xin nổi việc, cuối cùng mới hiểu ra — có lẽ ban đầu làm bà Tống thì tốt hơn, đúng không?”
Con người ai cũng giống nhau, đều muốn có cả hai.
Kể cả tôi.
Ánh mắt Lý Tịch Mộng trở nên sắc lạnh, nhưng khi bị vạch trần lại không giận, trái lại còn cười:
“Nhưng Tống Dẫn Chu cũng không cho tôi cơ hội, đúng không?”
Tôi không nói gì.
Cũng chẳng còn gì để nói.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn trời.
Đây không phải phim truyền hình, cô ta không phải kiểu nữ phụ độc ác cứ bám riết mãi không buông.
Cô có kiêu ngạo riêng của mình.
Trong lòng cô, hy sinh vì tình yêu là điều ngu ngốc.
Có lẽ, cô cũng chỉ đang thuận theo dòng chảy.
Trong thời đại này, tình yêu và lợi ích luôn đi kèm nhau.
Người ta đã quên mất, có những người sống chỉ vì một tình yêu thuần khiết.
“Cầm Nguyệt, thật ra tôi khá khâm phục cô đấy.
Cô biết anh ấy từ chối tôi vì lý do gì không?”
Đông qua xuân đến, ngày nối ngày trôi, bây giờ đã là đầu hạ.
Thế giới này, ai thiếu ai cũng không sụp đổ.
Chỉ tiếc rằng, yêu – hận – tham – si cuối cùng đều hóa thành đủ loại hình thức, khuấy động bụi trần.
Lý Tịch Mộng rời đi.
Tôi đứng lặng bên đường, trong đầu vẫn văng vẳng câu nói của cô ấy:
“Tống Dẫn Chu nói, dù giữa hai người có từng có những chuyện không quang minh, thì đời này — anh ấy cũng chưa từng nghĩ sẽ cưới một ai khác ngoài cô.”