Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
2
Bữa cơm tất niên được dọn lên trong tiếng pháo rộn ràng.
Khi chúng tôi vừa bưng các món ăn ra bàn, bố chồng và vợ chồng em chồng đã ngồi sẵn.
Thành Thành cầm một chiếc đùi gà ăn ngon lành, miệng bóng nhẫy.
Bố chồng gắp một miếng cá hấp, nhai nhai rồi lập tức nhíu mày.
“Mẹ của Lương Trinh à, cá hấp mặn quá, phải nhạt nhạt mới ngon. Đã nói với bà bao nhiêu lần rồi, bỏ muối phải dè chừng.
Nấu ăn bao nhiêu năm mà cái này cũng không biết.
Tôi thấy bà càng già càng lú lẫn.”
Mẹ chồng hai tay vò chặt chiếc tạp dề, gượng gạo cười:
“Biết rồi mà.”
“Biết, biết, lần nào nhắc cũng nói biết, mà không lần nào sửa được.”
Bà không tranh cãi thêm, lặng lẽ quay vào bếp tiếp tục dọn dẹp.
Trương Lệ cúi đầu xắn tay áo cho con trai.
Lương Trinh và Lương Vĩ thì đang trò chuyện công việc như thể chuyện mới xảy ra chẳng hề liên quan.
Hiển nhiên, họ đã quá quen với cảnh tượng bố mắng mẹ.
Bố chồng nói: “Mọi người đến đủ rồi, ăn cơm thôi.”
Tôi gọi mẹ chồng ra ăn cơm, nhưng ông ngăn lại.
“Hôm nay các con là khách, nhà này có khách thì phụ nữ không được ngồi bàn.”
Tôi sững lại vài giây.
Không thể tin nổi điều đang nghe mấy chuyện đùa trên mạng lại xuất hiện ngoài đời thật?
Thời phong kiến sống dậy rồi sao?
“Bố, ai quy định phụ nữ không được ngồi bàn?
Con và Trương Lệ cũng là phụ nữ, ý bố là giờ cả hai chúng con đều không được ăn cơm sao?”
Trương Lệ bĩu môi, hiếm khi đứng về phe tôi:
“Thời buổi nào rồi, còn lôi mấy thứ đó ra.”
Bố chồng vẫn thong thả: “Đây là tập tục ông bà truyền lại. Nhưng con và Trương Lệ là khách, thì có thể ngồi ăn.”
Tôi nhìn sang Lương Trinh, anh cúi đầu im lặng như thể ngầm đồng tình.
Tức quá, tôi đá một cú thật mạnh vào đùi anh dưới gầm bàn.
Lương Trinh rên khẽ, định mở miệng thì mẹ chồng đã vội bước ra hòa giải:
“Các con ăn trước đi, đừng lo cho mẹ. Còn nồi canh hải sản nữa, sắp xong rồi.”
Bố chồng phụ họa:
“Không ăn thì đồ ăn nguội hết, mẹ các con đâu đến mức bị đói, cơm thừa canh cặn còn đủ.
Mấy chục năm sống ở đây, có khách đến nhà đều như vậy.”
Mẹ chồng lại quay vào bếp, dù tôi và Lương Trinh gọi mãi bà cũng không chịu ra ăn cùng.
Bữa cơm này khiến tôi ăn mà như nghẹn trong cổ.
Tôi hỏi Lương Trinh:
“Bố anh đối xử với mẹ như vậy, anh và em trai anh không thấy gì sao?”
Lương Trinh bất lực đáp:
“Bố anh ích kỷ và giỏi đóng kịch. Có nói cũng vô ích.
Chúng ta đi rồi, ông ấy sẽ càng mắng mẹ dữ hơn.
Anh chẳng lẽ lại đ/á/nh bố?”
Tôi thầm nghĩ: Thật ra ông ấy đúng là đáng ăn đòn một trận.
Ban ngày, tôi rõ ràng thấy trong mắt mẹ chồng có nước mắt, chỉ là cố cười để che giấu.
Tôi trằn trọc mãi không ngủ được.
Nửa đêm khát nước, tôi ra phòng khách lấy nước thì thấy đèn bếp vẫn sáng, bên trong vọng ra tiếng nức nở.
Tôi đến gần, nghe thấy tiếng thở dài yếu ớt:
“Ôi, sống thật chẳng còn ý nghĩa gì… C/h/ết cho xong, c/h/ết rồi mới sạch sẽ…”
Toàn thân tôi run lên, bất giác gây ra chút tiếng động.
Mẹ chồng vội lau nước mắt khi nghe thấy tiếng.
Tôi ngáp một cái, cố làm như không biết chuyện:
“Mẹ, khuya rồi mà mẹ còn nhồi bột à?”
“Mẹ làm bánh vừng nướng cho bố con, Lương Trinh với Lương Vĩ cũng nói lâu rồi chưa được ăn.
Mẹ tranh thủ nhào bột trước, sáng mai dậy bột nở là vừa nướng được.”
Lúc này tôi mới nhìn kỹ mẹ chồng.
Bà mới 60 tuổi, nhưng tóc đã bạc trắng hai bên, ánh mắt lờ đờ, cả người mệt mỏi rã rời.
Người cũng gầy đi nhiều.
Từ khuôn mặt đến tinh thần, bà trông như một bà cụ bảy tám mươi.
Trong quãng thời gian ít ỏi sống chung, tôi từng thấy bà là người gọn gàng nhanh nhẹn, lại rất thông minh.
Nhưng hôm nay, khi đang nấu ăn, tôi phát hiện bà hay lơ đễnh, cầm cái xẻng mà cứ loay hoay đi tìm cái xẻng.
Thỉnh thoảng lại ngây người, thở dài.
Nhớ đến câu nói muốn chết của bà, cùng với những gì bố chồng thể hiện hằng ngày.
Tôi bắt đầu nghi ngờ có lẽ mẹ chồng tôi đã bị tr/ầ/m c/ả/m.