Mùa đông năm 1997 lạnh đến tê tái.
Khi tin cả nhà đều bị sa thải được truyền đến, ông nhà tôi đã ôm chai thuốc trừ sâu, ngửa đầu tu một ngụm đầy.
Chỉ sau một đêm, trụ cột gia đình sụp đổ, tất cả tan hoang như bát nước hắt đi.
Con dâu xách hành lý lên chuyến tàu đi về phương xa, không ngoảnh đầu.
Con trai mắt đỏ hoe, lắp bắp:
“Mẹ, đừng trách cô ấy…”
Sao trách được?
Không đi thì chỉ còn nước cởi áo giữa đêm đông, đi làm cái nghề không ai muốn nhắc đến.
Mở nắp nồi cơm, bên trong trống trơn.
Muốn bày chút hàng ngoài chợ đổi lấy miếng ăn, thì lại bị người ta rỉ tai nhau rằng con tôi từng “giết người”. Tin đồn như dao sắc, chặt đứt luôn đường mưu sinh.
Chúng tôi co ro trong căn nhà rách nát, gió lùa tứ phía, chỉ biết chờ cái chết đến vào một ngày đông nào đó.
Sau đó, con trai tôi bảo:
“Mẹ, mình đi đi. Mình vào Nam.”
Bác sĩ nói trái tim cháu tôi thích khí hậu ấm áp ở miền Nam.
Mà tôi, cũng đã chịu đủ cái lạnh thấu xương của miền Bắc này rồi.
Chúng tôi thu dọn tay nải.
Việc cuối cùng trước khi rời khỏi thành phố Gia Thành…
Là bán đi đứa cháu gái mà tôi cưng chiều nhất từ bé.