Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
08
Mẹ chồng cắt bánh kem ra, vừa thấy lớp ruột bánh bên trong chi chít từng khối xoài nhỏ li ti, sắc mặt lập tức xám ngoét.
Bà bị dị ứng với xoài.
Tôi giả vờ quan tâm:
“Mẹ, sao vậy ạ? Mẹ không ăn được xoài à?”
Lâm Húc nhỏ giọng nhắc tôi:
“Mẹ dị ứng với xoài, không ăn được đâu.”
Tôi liền cắt phần bánh có gắn nến sinh nhật, cùng với lớp xoài dày đặc, đưa tới trước mặt bà:
“Mẹ, không sao đâu ạ, không ăn xoài thì mình nhặt ra, mình ăn bánh thôi.”
Làm giáo viên, chúng tôi rất coi trọng truyền thống gia phong.
Mẹ chồng đã dạy tôi “không ăn được thì nhặt ra”, vậy tôi tất nhiên cũng muốn mẹ kế thừa tinh thần ấy, áp dụng đúng vào cuộc sống.
Đó chính là hình thức hiếu thuận lớn nhất — tiếp nối di sản giáo dục gia đình.
Bố chồng và Lâm Húc đều không thể nói gì thêm.
Mẹ chồng nhìn chằm chằm chiếc bánh trước mặt, tức đến nghẹn họng, muốn nổi giận nhưng không có lý để giận.
Dù sao thì đây cũng là lý lẽ của bà, tôi chỉ là người thực hành đúng mà thôi.
Ban đầu bà đang rất vui, bố chồng không những tặng quà sinh nhật mà còn đưa bà đi xem phim, hai người tận hưởng trọn vẹn một ngày thế giới hai người ngọt ngào.
Vậy mà vừa về đến nhà, tâm trạng tốt đẹp ấy liền bị chiếc bánh xoài này phá tan tành.
Cái bánh hôm nay, không chỉ là để trả mối thù rau mùi hôm trước.
Tôi còn muốn để bà tự mình nếm thử cảm giác: đang hứng khởi vui vẻ mà bị người khác phá bĩnh thì thấy thế nào.
Lâm Húc bây giờ với cuộc sống chẳng còn mấy yêu thích, cũng không thể tách khỏi cái thói quen “tạt nước lạnh” của mẹ anh.
Mẹ chồng rưng rưng nhìn Lâm Húc, ý muốn anh đứng ra khiển trách tôi.
Không ngờ, Lâm Húc cũng đỏ hoe mắt:
“Mẹ, nếu mẹ cảm thấy Tiểu Đào hôm nay làm không đúng, thì mẹ chắc cũng biết những chuyện mẹ hay làm trước giờ cũng có vấn đề, tại sao mẹ vẫn cứ làm vậy?”
“Mẹ là mẹ con, con luôn nghĩ mẹ làm tất cả là vì con. Nhưng hôm nay con mới nhận ra — không phải vậy.”
“Điều mẹ muốn không phải là chúng con sống tốt, mà là chúng con phải tuyệt đối nghe lời mẹ.”
Thế mới thấy, giáo dục tư tưởng là hữu hiệu.
Trải qua bao đêm tôi thủ thỉ bên gối, cuối cùng Lâm Húc cũng bắt đầu thức tỉnh khỏi cơn mê “hiếu thảo mù quáng”.
Tôi nhìn về phía mẹ chồng, thấy trong ánh mắt bà có một tia chột dạ, nhưng nhiều hơn là sự bối rối và hoảng sợ khi mất đi quyền kiểm soát con trai.
Đúng lúc căng thẳng chưa tan, chuông cửa vang lên.
Bố chồng đứng dậy ra mở cửa, một cô gái trẻ trung xinh đẹp bưng bó hoa bước vào:
“Cháu chào chú, cháu vừa đi du học từ Nhật về, nhớ ra hôm nay là sinh nhật cô nên đến chúc mừng cô ạ.”
Cô ta tươi cười rạng rỡ đi thẳng vào nhà:
“Cô ơi, sinh nhật vui vẻ nhé!”