Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VhGLNRpuo
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bấn Phong im bặt.
Dung Viên nhìn ta bằng ánh mắt sâu thẳm:
“Ngươi biết hậu quả của việc dối trá với quan phủ là gì không?”
Cứu mạng, cảm giác như bị hắn nhìn thấu rồi!
“…Tống, Tống Bối Châu.”
“Đừng để bản vương phải dùng cách của Đại Lý Tự thẩm tra lên người ngươi.”
“Tống Bảo Châu! Ta tên là Tống Bảo Châu!”
Chính là cái kẻ rêu rao khắp nơi rằng si mê ngươi, muốn cùng ngươi sinh không chung chăn, chết chung huyệt – Tống Bảo Châu đây!
Thỏa mãn chưa, cái đồ lạnh lùng vô tình kia! Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi!
Ta bực dọc ôm bát, chẳng còn tâm trạng ăn uống.
Bấn Phong thì lại bật cười, lắc đầu, cầm bút ghi tên ta xuống, cứ như… hắn vốn đã biết sẵn.
“Lần thứ mấy ngươi đến Nam Phong quán rồi?”
“…Lần đầu.”
…
Bấn Phong thẩm tra kỹ lưỡng, moi móc đủ chuyện, gần như lôi hết chuyện xấu cả đời ta ra mà viết vào.
“Năm mười hai tuổi, đập vỡ mái nhà của Triệu tham quân, bồi thường mười lượng bạc.”
“Năm mười tuổi, vì Đồ tể Chu bán thịt ôi, ngươi lén ném ba cân phân chó vào giếng nhà hắn.”
“Ngươi cũng lợi hại đấy chứ, còn gì nữa?”
Bấn Phong ghi lại từng chuyện.
“Hết rồi mà!”
“Thành thật khai báo, khoan hồng xử lý.”
Ta cố nhớ, hồi lâu sau mới nói:
“Còn… à đúng rồi, năm bảy tuổi, ta theo cha vào cung, lần đầu thấy thái giám, tò mò nên giữ lấy một tiểu thái giám cỡ tuổi ta, nài hắn cho ta xem cái ‘cái kia’. Hắn không chịu, khóc um lên. Ta sợ hắn gọi người tới nên bịt miệng hắn lại. Ai ngờ càng bịt hắn càng khóc, cuối cùng ta phải lôi hết đồ quý giá trong người ra xin lỗi. Tới mức tặng luôn cả khóa trường mệnh, bị cha đánh cho một trận no nê… Ngoài ra, ta thật sự không làm chuyện xấu gì nữa!”
Dung Viên nãy giờ im lặng lắng nghe, bỗng hàng mi khẽ rung.
Ta nhận ra không khí hơi lạ, vội im miệng.
Trầm mặc một lát, hắn khẽ hít một hơi, hỏi:
“Ngươi còn nhớ gương mặt tiểu thái giám đó không?”
Ta lắc đầu:
“Đương nhiên là không rồi, chuyện bao nhiêu năm trước rồi còn gì.”
Vừa dứt lời, ánh mắt Dung Viên tối lại.
Bấn Phong liếc hắn một cái, ho nhẹ, rồi hỏi tiếp:
“Ngươi là tiểu nha đầu kiểu gì vậy? Sao lại tùy tiện đi hôn người khác? Ta hỏi ngươi, ngươi thường xuyên hôn con trai à, hay là…”
“Đúng vậy! Hồi nhỏ ta thích hôn người khác, trai gái gì cũng hôn, hễ thấy ai xinh xắn là ta hôn, cả khu quanh nhà ta ai cũng bị ta hôn hết. Chỉ có cái tiểu thái giám ấy không hiểu sao khóc thôi.”
Ta không để ý sắc mặt Dung Viên mỗi lúc một khó coi, chỉ gãi đầu ngượng ngùng:
“Khi đó còn nhỏ, không hiểu chuyện. Mẹ ta mất sớm, chẳng ai dạy ta điều gì là không nên… Giờ nghĩ lại cũng thấy…”
“Đủ rồi.”
“Rắc” một tiếng, như thể có thứ gì đó bằng gỗ bị bóp nát.
“Hôm nay đến đây thôi, không cần thẩm vấn nữa.”
Hắn mặt lạnh như tiền, tay siết chặt lấy tay vịn xe lăn.
Vừa dứt lời, liền có người tiến vào, đẩy hắn rời đi.
Ta ngơ ngác.
“Sao hắn lại giận dữ thế?”
Bấn Phong nhìn theo bóng lưng Dung Viên, khẽ cười lắc đầu:
“Ngươi đoán xem?”
5
Bấn Phong bảo ta đoán, ta nghĩ suốt nửa đêm, cảm thấy chắc là Dung Viên có phần chán ghét ta.
Dù sao ta từng rêu rao khắp nơi rằng ái mộ hắn, lại còn giở trò với ám vệ của hắn, rồi hắn lại biết ta từng làm bao nhiêu chuyện xấu như thế, người ngay thẳng chính trực như hắn, hẳn là chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì với ta.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lại lo tới chuyện… bữa sáng ngày mai, sợ hắn không cho ta ăn cơm nữa.
May mắn thay, sáng hôm sau cơm vẫn được đưa đến đúng giờ, thơm ngào ngạt, ta rốt cuộc cũng thở phào.
Chỉ là địa lao thực sự âm u, nhàm chán quá thể, ta ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, càng nằm càng khó chịu.
Bấn Phong xuất hiện lần nữa, ta vội vàng cầu xin:
“Ngươi đổi cho ta sang phòng giam có người được không, hoặc lại bắt ai vào đây trò chuyện với ta cũng được! Cùng lắm các ngươi thẩm vấn ta thêm lần nữa cũng được, hai ngày không ai nói chuyện với ta, ta sắp phát điên rồi!”
Hắn nhướng mày:
“Vậy ta đưa ngươi đến Đại Lý Tự nhé? Bên đó có đại lao trăm người một phòng.”
Chỗ nằm tập thể à?
Ta cắn răng:
“…Cũng được!”
Bấn Phong bất lực:
“Được thôi, giờ ta đưa ngươi đi.”
Vừa dứt lời, cái bao đen lại trùm lên đầu ta.
Xe ngựa xóc nảy một hồi, Bấn Phong xốc bao ra.
Ta chớp chớp mắt, phát hiện… sắp tới nhà ta rồi.
“Hử? Nhà ta! Phía trước chính là nhà ta! Đại Lý Tự cũng có nhà lao gần đây sao? Sao ta chưa từng nghe nói?”
Bấn Phong chỉ tháo dây trói cho ta, bảo:
“Lúc này chưa có ai chú ý, mau lẻn về đi, Tống đại nhân đợi ngươi lâu rồi.”
Hạnh phúc đến quá đột ngột, ta có chút ngây người.
“Về nhà? Vậy là thả ta rồi sao?”
Hắn nhếch môi:
“Vương gia vốn chẳng định giam ngươi lâu.”
Ta càng thêm mờ mịt.
“Chẳng phải hắn nói ‘tội tăng một bậc’ à?”
Bấn Phong chống nạnh, lắc đầu thở dài:
“Ngươi vẫn chưa hiểu sao? Vương gia là đang giúp ngươi. Ngày hôm đó nếu không mang ngươi về Vương phủ, ngươi đã phải vào Đại Lý Tự rồi. Mà vào đó rồi, không rút mấy lớp da thì đừng hòng ra được.
Hắn nhốt ngươi vào địa lao, chỉ là phạt nhẹ để ngươi nhớ đời mà thôi.”
Dung Viên giúp ta?
Ta nhìn Bấn Phong, chỉ thấy miệng hắn mở ra khép lại, nói toàn những lời mà ta nghe không hiểu nổi.
“Nhưng… tại sao hắn lại muốn…”
“Về nhà đi. Sau này đừng tới mấy chỗ như thế nữa.”
Hắn nhẹ nhàng đẩy ta một cái.
Ta đi được mấy bước thì ngoái lại:
“Thật sự là thả ta à? Không phải ta vừa quay lưng đi thì có người bắn ta một phát sau lưng đấy chứ?”
“…Nếu ngươi cần thì cũng được.”
“Cáo biệt!”
Ta phất tay, xoay người bỏ chạy.
Quả nhiên cha và ca ca đã đứng đợi, vừa nghe thấy tiếng chân ngoài cửa đã lập tức mở hé cửa, kéo ta vào trong.
6
“Bảo nhi, con làm cha lo chết mất!”
Vừa vào nhà, ba cha con ôm nhau khóc nức nở một hồi.
Cha kể lại, hôm ta bị bắt, Dung Viên đã lập tức cho người truyền tin về, bảo cả nhà cứ yên tâm chờ ở nhà.
Mà những người khác bị áp giải vào Đại Lý Tự thì đến giờ vẫn chưa có tin tức gì.
“Cha nghe người ta nói, là vì trong Nam Phong quán có giấu nghịch tặc, nên quan phủ mới đột nhiên truy bắt. Lần này nếu không phải tình cờ gặp được Cửu vương gia, thì không biết Bảo nhi phải chịu bao nhiêu khổ sở.”
Phụ thân lau nước mắt, dáng vẻ như vừa trải qua kiếp nạn.
Ta nhất thời nghẹn lời.
Thì ra… Dung Viên thật sự là đang giúp ta.
Nghĩ kỹ lại, mấy hôm bị giam trong địa lao, ta ăn ngon ngủ yên, ngoài một lần bị thẩm vấn, hắn quả thực chưa từng đối xử tệ với ta.
Nhưng… tại sao hắn lại phải làm vậy?
Phụ thân cũng không hiểu, chỉ nói:
“Có lẽ Cửu vương gia lòng dạ nhân hậu, biết con tuổi trẻ bồng bột, không phải hạng cấu kết với nghịch tặc, nên mới ra tay tương trợ. Có dịp cha nhất định phải cảm tạ người tử tế ấy một phen!”
Nghe cũng… có lý.
Dù có chán ghét ta, hắn cũng không vì tư thù mà trả đũa, ngược lại còn ra tay giúp đỡ.
Dung Viên… đúng là người tốt.
Không trách được vì sao nhiều nữ tử lại si mê hắn đến thế.
7
Sau chuyện lần trước, cha ta càng thêm lo xảy ra rắc rối, dứt khoát không cho ta bước chân ra khỏi cửa.
Có lẽ nghĩ rằng nếu ta thành thân rồi thì sẽ ngoan ngoãn hơn, cha liền đi khắp nơi sưu tầm họa tượng của các công tử trẻ tuổi, đưa cho ta chọn.
Ta bị ép quá, đành tiện tay chọn mấy người trông cũng tạm coi là đoan chính.
Thế nhưng còn chưa kịp gặp mặt, trong cung đã ban xuống thánh chỉ — nửa tháng sau cử hành Xuân Thần Tế, hoàng thượng đích danh điểm ta lên điện đọc thanh từ.
Mỗi năm tới lễ Xuân Thần, hoàng thượng đều thân chinh dẫn bá quan cùng gia quyến đến tế đàn dưới chân Kỳ Sơn, cúng tế Xuân Thần. Ngày tế lễ ấy, trong cung sẽ chọn vài nữ tử giả trang thành thanh điểu, dâng thanh từ do Khâm Thiên Giám soạn lên tế đàn, cầu quốc thái dân an, phong điều vũ thuận.
Những năm trước, các nữ tử được chọn đều là danh môn khuê nữ thân phận hiển hách, ta thực sự không hiểu vì sao năm nay lại đến lượt ta.
Thái giám vừa rời đi, ta đã hoảng hốt.
“Cha! Có khi nào hoàng thượng biết ta cố tình không đi tuyển tú không?!”
Cha ta cũng đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nghĩ một lúc rồi nói:
“Chớ lo, nếu thật sự chuyện kia bị lộ, hoàng thượng cứ thế hạ tội là được rồi, hà tất phải bày trò xa xôi như thế?”
“Nghe cũng đúng… nhưng… người chọn ta, rốt cuộc là có ý gì?”
“Thánh tâm khó dò, cứ đi một bước xem một bước. Nếu thật sự vì chuyện tuyển tú mà hỏi tội, cùng lắm… ta sẽ nói là vì cha say mê hoàng thượng, nên mới ghen tuông, ngăn con gái vào cung tuyển tú!”
Cha ta tỏ vẻ thà chết chứ không sợ.
“…Cha, hy sinh của người có phải hơi quá rồi không?”
Người khoát tay:
“Không sao, ta là quả phụ, dù có mất danh tiếng thì cũng chẳng hề gì.”
Ta cắn răng gật đầu.
Chỉ mong lần này hoàng thượng chọn ta… thật sự chỉ là trùng hợp.
8
Trước ngày Xuân Thần Tế, Khâm Thiên Giám phái xe ngựa tới đón ta và ba nữ tử khác vào cung học lễ nghi.
Ra khỏi cung, ta tình cờ bắt gặp Dung Viên.
Từ sau lần chia tay trong địa lao đến giờ đã nửa tháng, nay bất ngờ gặp lại, khiến ta có phần chột dạ.
May thay hắn chẳng để ý đến ta, đang cùng mấy vị đại thần đàm luận điều gì đó, thần sắc lãnh đạm, quý khí ngất trời.
Khuôn mặt kia… thật quá đỗi tuấn mỹ. Lúc trong địa lao toàn sợ hãi nên ta cũng chưa có dịp nhìn kỹ.
Như có cảm ứng, hắn đột nhiên nhìn về phía ta.
Ta lập tức cúi đầu, bước nhanh theo sau lão thái giám ra khỏi cung.
Hú hồn.
May mà hắn không phát hiện ánh mắt ta nhìn hắn như sắc nữ.
Phía sau, có đại thần khẽ nói:
“Vừa rồi đi ngang qua, hình như là tiểu nữ của Tống đại nhân?”
Dung Viên hờ hững:
“Vậy sao.”
“Chắc chắn rồi! Mái nhà phủ vi thần từng bị nàng ta đập bể, nên nhận ra rất rõ! À đúng rồi, điện hạ có nghe đồn gần đây chưa? Bên ngoài đều nói, nữ tử ấy si mê ngài vô cùng.”
Dung Viên im lặng một thoáng.
“Chưa từng nghe. Bản vương không hứng thú với những chuyện ấy.”
…
Sau bảy ngày học lễ nghi, rốt cuộc đến ngày Xuân Thần Tế.
Tế đàn dưới chân Kỳ Sơn đã được dựng từ sớm, bá quan cùng gia quyến lục tục kéo đến, chỉ còn chờ hoàng thượng giá lâm.
Ta đến sớm, nhất thời rảnh rỗi, bèn cùng ba nữ tử khác tập lễ nghi phía sau một cỗ xe ngựa.
Bỗng có người nói:
“Ta vừa thấy Bấn Phong bên cạnh Cửu vương gia.”
“Vậy sao? Thế… Cửu vương gia có…”