Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

7

“Không sao, Chử ái khanh là cột trụ quốc gia, trẫm phải uống ba chén mới được!”

Một câu “cột trụ quốc gia” lại một lần nữa công khai sự sủng ái với Vĩnh Ninh hầu.

Hoàng thượng cho Chử Tu Văn đủ thể diện, đích thân nâng chén.

“Chử ái khanh, mời!”

Chén đầu tiên, nhìn nhau cách một khoảng, ánh mắt như đang giao lưu.

Chén thứ hai, tình ý không kìm được, muốn nói lại thôi.

Chén thứ ba, ruột gan đứt đoạn, thiên địa chỉ còn mình hắn.

Ba chén uống xong, toàn điện hoan hô, cao giọng hô vạn tuế.

Nếu không biết rõ chân tướng, ta còn thật sự tưởng rằng vị hoàng thượng của chúng ta đây ôn nhu lắm vậy.

Trong điện, không khí đạt tới đỉnh điểm, sắc màu và thanh âm hòa lẫn.

Giữa bầu không khí cực lạc ấy, có một giọng nói mạnh mẽ phá vỡ sự tán tụng.

“Vi thần có bản muốn dâng!”

Mọi người quay lại nhìn, là Phạm Quốc Công đã lâu không thấy.

Phạm Quốc Công năm nay gần tám mươi tuổi, từng là đại thần phụ chính được tiên đế vô cùng tín nhiệm.

Không biết là ai xếp chỗ.

Đường đường tam đẳng công tước, chỗ ngồi vậy mà gần sát cửa điện.O Mai d.a.o Muoi

Ngay cả Kinh Triệu Doãn cũng ngồi trước ông ta.

Phạm Quốc Công mắt nhìn thẳng, ánh mắt kiên nghị: 

“Vi thần có bản tấu muốn dâng!”

Âm nhạc và vũ khúc ngừng lại, trong điện mọi người thì thào bàn tán.

“Bao nhiêu năm rồi không thấy Phạm Quốc Công, nghe nói ông ấy vẫn nằm liệt giường, sao hôm nay lại xuất hiện?”

“Với thân phận như ông ấy, lẽ ra phải thu mình lại, một ngày còn dám ra mặt, không sợ hoàng thượng……”

Người kia không nói tiếp, chỉ làm một động tác cắt cổ.

Mọi người im bặt, không ai lên tiếng giúp Phạm Quốc Công.

Bởi vì Phạm Quốc Công không chỉ là trọng thần thời tiên đế, mà còn là nhạc phụ của Quý Châu Vương.

Mười mấy năm nay, hoàng thượng và Quý Châu Vương vẫn tương đối yên ổn.

Nhưng là thiên tử, bên gối sao dung kẻ khác ngáy ngủ? Quý Châu Vương chính là cái gai trong lòng hoàng thượng.

Mà Phạm Quốc Công có liên quan đến Quý Châu Vương.

[ – .]

Tự nhiên liền trở thành cái đích cho mọi người nhắm vào.

Không cần hoàng thượng mở miệng trách phạt, chỉ cần coi ông như không khí, không nghe không hỏi.

Mọi người biết nhìn sắc mặt, tự nhiên sẽ thay hoàng thượng làm khó dễ, khiến nhất mạch Phạm Quốc Công ở kinh thành không dễ chịu.

Từng hưởng thụ quyền thế ngập trời, giờ lại bị đẩy xuống địa ngục, đó chính là sự trừng phạt thích đáng nhất.

9

Hoàng thượng đối với việc có người dám cắt ngang yến thọ của ngài vô cùng bất mãn. 

Vừa nhìn thấy là Phạm Quốc Công, Hoàng thượng càng không giữ chút thể diện nào.

“Phạm Kỳ Đường, ngươi to gan thật đấy!”

Phạm Quốc Công chẳng chút hoảng loạn, bình tĩnh vén vạt áo, quỳ thẳng tắp.

“Thần, muốn tố cáo Vĩnh Ninh Hầu Chử Tu Văn, phản nghịch luân thường, phớt lờ lễ pháp, hãm hại thiên nhan, khiến triều đình bị gian thần lũng đoạn, kẻ thuần lương chẳng còn.”

“Thần, khẩn cầu Hoàng thượng lập tức xử trảm Vĩnh Ninh Hầu ngay tại chỗ, m.á.u vẩy Hoàng đài, để chấn chỉnh uy nghiêm thiên tử!”

Phạm Quốc Công lời lẽ tha thiết, câu nào cũng đanh thép, mỗi chữ mỗi câu khiến mọi người có mặt đều kinh hãi đến há hốc miệng.O Mai d.a.o Muoi

“Ai mà chẳng biết Vĩnh Ninh Hầu là sủng thần của Hoàng thượng, Phạm Kỳ Đường này chắc không muốn sống nữa rồi!”

“Lão già này tám phần là phát điên rồi!”

Trong điện, ai nấy như chim sợ cành cong, mấy kẻ ngồi gần Phạm Quốc Công lặng lẽ lùi xa, chỉ sợ bị vạ lây.

Hoàng thượng không giận mà bật cười: 

“Phạm ái khanh đã muốn lấy m.á.u rửa triều cương, vậy trẫm sẽ toại nguyện cho ngươi. Người đâu, lột ngọc quan của hắn, kéo xuống…”

Ngay lúc mọi người cho rằng hôm nay Phạm Quốc Công ắt phải mất mạng, một giọng nói đột ngột vang lên.

“A… cứu… cứu Diệu Nhi, Diêu Nhi nóng lắm, mẫu thân ơi, Diệu Nhi nóng quá.”

Là thế tử của Vĩnh Ninh Hầu, Chử Diệu Tổ!

Chỉ thấy Chử Diệu Tổ mặt đỏ bừng, đôi tay béo múp sờ soạng trên cổ, rồi từ từ trượt xuống… cho đến khi giữa ánh mắt của bao người, hắn bắt đầu cởi đồ.

Áo ngoài rơi xuống, Chử Diệu Tổ mắt say lờ đờ, như thể không kìm nén được nữa, thậm chí còn thò tay vào khố mò lấy cái thứ bẩn thỉu kia…

“Mẫu thân, mẫu thân tốt của ta, mau, bà tử, mau gọi mẫu thân đến đây.”

Lão thái bà cũng chẳng ngờ đứa cháu của mình lại bày ra cảnh tượng này, c.h.ế.t đứng tại chỗ.

Mọi người đều kinh hãi đến nỗi chẳng nói nên lời. 

Ai cũng biết thế tử Vĩnh Ninh Hầu nổi tiếng ăn chơi trác táng, nào ngờ hắn dám làm ra chuyện này ngay trước mặt Hoàng thượng!

Lão thái bà bỗng nhiên bật dậy, chống gậy vụt cho ta hai phát, lại còn tiện tay hắt luôn nước bẩn lên người ta.

“Con tiện nhân này, trong phủ ngươi nắm quyền quản lý việc bếp núc, Diệu Nhi coi ngươi như sinh mẫu mà yêu quý. Vậy mà ngươi vẫn không biết đủ, còn hạ độc nó, khiến nó làm ra chuyện điên rồ như thế này!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương