Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

9

Vương gia cười sảng khoái.

Mười hai năm khổ tâm bày mưu tính kế, hôm nay, ngai vàng chỉ cách ta một bước chân.

Công sức nhiều năm này, không uổng phí chút nào!

“Hoàng đệ bệnh nặng, thần trí không minh, dưới chân lại chỉ có nhị hoàng tử yếu đuối bệnh hoạn, ôi, nay hoàng đệ đã không người kế thừa rồi.”

Màn kịch vụng về này, ngay cả che giấu cũng không thèm.

Chỉ còn thiếu thốt ra câu: 

“Chính ta làm, ta muốn soán ngôi, mau mau để ta làm hoàng đế!”

Mọi người cũng chẳng phải kẻ ngốc.

Hoàng thượng “bệnh nặng thần trí không minh”, chẳng phải cũng là trò của ngươi, vương gia, bày ra hay sao?

Chuyện hoàng thượng yêu thích nam sắc, trong giới thế gia kinh thành vốn là điều ai cũng ngầm hiểu.

Dù sao hoàng thượng cũng không phải yêu thích bừa bãi.

Trừ Chử gia con cháu mỏng manh, còn thì nhà nào chẳng con đàn cháu đống.

Một người được sủng ái, cả nhà đều được thăng hoa.

Cớ gì lại không thuận theo?

Nhị hoàng tử run lẩy bẩy đứng lên.O mai Dao Muoi

“Hoàng… hoàng thúc tha mạng…”

Vương gia cười ha hả, không đáp, chỉ chậm rãi nói:

“Ái phi, diễn kịch lâu như vậy, sao còn chưa ra gặp mặt bản vương?”

Ta vốn đang ẩn mình trong đám đông, định bụng chờ qua chuyện này rồi mới lấy thân phận vương phi xuất hiện.

Như vậy có thể bớt được không ít phiền phức.

Hôm nay mọi người không đề phòng, vừa hay nhân cơ hội này quét sạch thế gia một lượt.

Nhưng nếu Lương Toại muốn làm hoàng đế, hắn sẽ không diệt sạch thế gia.

Thế nên, ta liền trở thành tấm bia sống bị đẩy ra.

Quả nhiên, Lương Toại vừa mở miệng đã đem ta bán đi.

“Song nhi vì đại nghiệp của bản vương, cam nguyện ẩn mình trong kinh thành nhiều năm.”

“Nếu không có nàng, sao bản vương biết được từng cử động của thiên tử, từng âm mưu đen tối của đám đại thần rõ ràng đến thế?”

Bề ngoài thì khen ngợi ta, nhưng thực chất lại đẩy tất cả mũi nhọn về phía một mình ta.

Ta hít sâu một hơi, chậm rãi đứng lên.

Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, ta mỉm cười điềm nhiên.

“Vương gia nói đùa rồi, thiếp là thê tử của ngài, vì ngài làm bất cứ chuyện gì cũng đều là bổn phận của thiếp.”

[ – .]

Lão thái bà ngồi phịch xuống đất, giọng run run sợ hãi:

“Sao… sao có thể… sao có thể… Phạm Linh Song đâu có mặt như vậy…”

Đương nhiên ta không có gương mặt này.

Khuôn mặt ta đang mang là của ái nữ phó tướng dưới trướng Lương Toại.

Nhưng ta không cần thiết phải giải thích với mụ ta.

Ngay từ khoảnh khắc ta chọn Chử gia, kết cục của bọn họ đã định sẵn là diệt vong.

Ta chậm rãi bước đến bên cạnh Lương Toại, đưa tay lột bỏ lớp mặt nạ, để lộ dung nhan thật sự của ta.

Làn da ta đã lâu không được hít thở không khí trong lành.

Mà không khí này, thực quý giá biết bao.

Trong nó, phảng phất mùi vị của tự do và quyền lực.

Lương Toại đưa tay ôm lấy ta, trầm giọng:

“Ái phi yên tâm, nàng chịu khổ nhiều năm như vậy, ngôi vị hoàng hậu sớm muộn gì cũng thuộc về nàng.”

Trong lòng ta chỉ khẽ cười lạnh.

Sớm muộn?

Sớm là bao lâu, muộn là bao lâu?

Nếu thật sự yêu ta, hắn sẽ không đưa ta ra làm tấm bia trước mắt mọi người.O Mai d.a.o muoi

Một khi hắn đăng cơ, cơn giận của thế gia sẽ chỉ đổ lên đầu ta.

Đáng tiếc thay, bao năm bày mưu tính kế của ta, chưa bao giờ là để dâng lên cho kẻ khác làm áo cưới cả.

11

Ta không thuận theo lời của Lương Toại, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi thẳng:

“Ta và vương gia là phu thê mấy chục năm, nay vương gia công thành danh toại, chẳng phải ta đây đương nhiên là hoàng hậu danh chính ngôn thuận sao?”

Nụ cười của Quý Châu Vương chợt khựng lại:

“Chuyện này… để sau hãy bàn.”

Nói xong, hắn liền định hất tay ta ra, bước lên long ỷ.

Lúc ấy, Lương Hoài đã thần trí mơ hồ từ lâu.

Không uổng công ta hao tổn tâm huyết suốt bao năm, mới tìm ra được một vị thuốc tưởng chừng như vô hại nếu dùng riêng lẻ. 

Nhưng nếu trộn cùng với “điện tiền hương” thì sẽ khiến con người ta thần hồn điên đảo, tâm trí mê loạn.

Tên của nó, là mê ly hương.

“Điện tiền hương” vốn là loại hương mà Lương Hoài và Chử Tu Văn thường hay đốt khi hoan lạc. 

Hương này không có hại, nhưng khi ngửi sẽ khiến tinh thần khoan khoái, cảm xúc lâng lâng, kéo dài không dứt.

Tùy chỉnh
Danh sách chương