Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lúc mụ ra khỏi Tống phủ, lại ngoái nhìn ta, lẩm bẩm: “Một cô nương tốt đẹp thế kia, thế nào mà như bị ma ám, đến công tử nhà ta tốt thế còn không cần.”
Mụ vừa đi khỏi, Vân Hàn sôi giận. “Chỉ là một mụ nô bộc già, cũng dám lắm lời mỉa mai tiểu thư chúng ta?”
Ta ngăn Vân Hàn lại, siết chặt tờ hôn thư. Chợt thấy nhẹ nhõm.
“Được rồi, Vân Hàn. Họ chịu từ hôn là tốt.”
Nhưng không lâu sau, Lý ma ma lại dầm mưa tìm đến Tống phủ. Khi mụ gặp ta, cả người ướt đẫm, tóc tai rũ rượi, dáng vẻ vô cùng thê thảm.
“Thiếu gia nhà ta hôm qua tự vẫn rồi.” Mụ vừa nói vừa nức nở bi thương. “Cậu ấy nhảy hồ, lúc vớt lên suýt chẳng còn hơi thở… Khó khăn lắm mới cứu được, miệng cứ gọi tên cô suốt…”
Mụ ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt phức tạp, xen lẫn vài tia oán giận: “Tống tiểu thư, ta biết cô đã cắt đứt hôn ước với thiếu gia, thề chẳng dính líu gì nhau nữa. Nhưng cô có thể ‘hạ mình’ đến thăm cậu ấy một chút được không?”
06
Ta không ngờ Giang Triết, sau khi cầu Giang gia từ hôn, lại nghĩ quẩn đến mức tìm đến cái chết. Ta thoáng bàng hoàng.
Chẳng ngờ Giang Triết của mười năm sau, kẻ đã hoàn toàn dửng dưng với ta, mà thuở ban đầu lại vì không cưới được ta lại thương tâm nhảy hồ.
Rốt cuộc, ta vẫn bước chân vào Giang phủ thăm chàng. Giang phu nhân vốn chẳng ưa gì ta, song bà lại im lặng, không hề buông lời nặng nề. Để mặc ta đến viện của Giang Triết.
Ta đứng bên giường, lặng lẽ ngắm chàng khi chàng vẫn nhắm nghiền mắt. Chàng ngủ nhưng giấc ngủ chẳng yên. Trong mộng, lông mày chàng vẫn nhíu chặt, sắc mặt mang vẻ đau đớn.
Mười năm sau, dung mạo chàng không đổi thay mấy, chỉ thêm mấy phần góc cạnh. Đôi mắt phượng từng chứa chan tình ý kia vẫn đẹp như thế. Chỉ là không còn dành cho ta, mà cho nữ nhân khác.
Không rõ chàng mơ thấy gì, chợt giọng chàng cất lên khe khẽ: “A Dung. A Dung, nàng đừng đi…” Tay chàng quờ quạng, đột nhiên nắm chặt tay ta.
Kế đó, như sực tỉnh, chàng mở bừng mắt với vẻ đầy kinh ngạc.
“A Dung?” Mặt chàng thoáng vui mừng tột độ, viền mắt đã hoe đỏ. “Nàng đến thăm ta ư?”
Chàng ghì chặt lấy bàn tay ta, nhất quyết không buông. Trong mắt dâng đầy niềm trông đợi và khát khao.
“Nàng chịu tha thứ cho ta rồi ư?”
07
Bất luận mười năm sau Giang Triết đối xử với ta thế nào. Ta chắc chắn, lúc này đây, chàng nhất định yêu ta đến mê mẩn.
Trong lòng chàng hẳn ngập đầy nghi hoặc, không sao hiểu nổi vì cớ gì ta chỉ sau một giấc ngủ, liền vô duyên vô cớ muốn dứt bỏ chàng. Chàng chỉ ngỡ rằng mình đã làm sai điều chi, khiến ta nổi giận.
Một mực mong ta thứ lỗi. Ta khẽ thở dài. Nắm lại tay chàng. Dẫu mười năm sau, ta với chàng đã trở thành oán ngẫu.
Nhưng ít nhất, hiện tại, Giang Triết mười bảy tuổi vẫn chân thành yêu ta. Ta không nỡ để chàng vì một mối duyên mờ mịt mà thiệt mạng.
“Giang Triết, có phải chàng thấy khó hiểu, vì sao ta bỗng nhiên đòi từ hôn?”
Đôi mắt chàng mở to, vương chút thương tổn.
“A Dung, lẽ nào ta làm điều gì sai ư?”
Ta gượng cười, hỏi chàng: “Giang Triết, chàng có bằng lòng nghe ta kể một câu chuyện? Một câu chuyện, liên quan đến chàng và ta.”
08
Giang Triết cứ thế nửa nằm trên giường. Âm thầm nghe ta đem sự tình mười năm, chậm rãi giãi bày từng chuyện một.
Ba tháng sau, chàng được như tâm nguyện, thành thân cùng ta. Sau thành thân ba năm, ta cùng chàng cầm sắt hòa điệu, kính nhau như tân, là đôi phu thê giai ngẫu khiến khắp đô thành đều ngưỡng mộ.
Năm thứ tư sau khi cưới, ta vẫn chưa có tin vui. Năm ấy, chàng được Lạc lão nâng đỡ, bổ nhiệm chức Thị lang bộ Lại. Mẹ chồng ta – Giang lão phu nhân – dẫn theo cháu gái nhà ngoại, cũng là biểu muội của Giang Triết, tên Giang Quỳnh Quỳnh đến diện kiến ta.
Từ lúc ta vào Giang phủ, bà tuy không mấy ưa thích ta, nhưng cũng chẳng buộc tội hà khắc. Thậm chí, do ưa tĩnh lặng, bà còn miễn cho ta việc sáng chiều thỉnh an.
“Uyển Dung, con thấy biểu muội thế nào?”
Ta không hiểu ý tứ, chỉ đành thuận miệng ca ngợi: “Biểu muội quả nhiên dung mạo đoan trang.”
Giang lão phu nhân liếc nhìn ta, rồi giọng điệu xoay chuyển: “Triết nhi nay đã làm Thị lang, mà bên cạnh chỉ có mỗi con là chính thê, e thật không phải. Cứ để Quỳnh Quỳnh làm thiếp của Triết nhi, con nghĩ thế nào?”
Ta nhất thời bối rối, không biết nên đáp sao. Ngày đón dâu, Giang Triết từng cắt một lọn tóc ta, quấn với tóc chàng, kết thành nút đồng tâm.
Chàng nói: “Nguyện cùng A Dung, một đời một kiếp một đôi, muôn kiếp chẳng rời.”
Bốn năm qua, chàng chưa bao giờ nhắc đến chuyện nạp thiếp. Nhưng ta cũng không dám khước từ lời của lão phu nhân. Chỉ bảo, để bà hỏi chính ý Giang Triết.
Ta ngỡ chàng sẽ lập tức cự tuyệt. Nào ngờ ngày hôm sau, chàng viết luôn thiếp nạp Giang Quỳnh Quỳnh.
Ta nhìn chàng, sắc mặt tái nhợt: “A Triết, vì sao?”
Chàng tránh ánh mắt ta, giọng ngập áy náy: “A Dung, ta mồ côi phụ thân từ bé, mẫu thân một tay nuôi nấng ta khôn lớn. Huống hồ nàng vẫn chưa có thai, ta chẳng đành lòng trái ý mẫu thân.”
Chàng hết lần này đến lần khác cam đoan, rằng nạp Giang Quỳnh Quỳnh vào phủ chỉ để Giang lão phu nhân hài lòng, chứ tự đáy lòng chàng, xưa nay chỉ có một mình ta.
Dẫu khó chịu, ta sau cùng vẫn đổ lỗi cho bản thân. Chỉ vì ta không sinh được con, mới thành cái cớ để bà thúc ép chàng nạp thiếp. Nhưng ta nào đâu biết được, có một thì có hai. Chàng thu nạp thiếp đầu, ắt sẽ còn có thiếp sau.
Chàng công danh lên như diều, ngày ngày bận rộn xã giao yến tiệc. Có kẻ dâng tặng nữ nhân, chàng liền lấy cớ “khó chối từ”, hết người này đến người khác mà nhận cả.
Đến năm thứ sáu, chàng đã nạp tới năm vị thiếp. Đúng khi ấy, cha mẹ ta lần lượt qua đời. Ta chật vật lắm mới cấn thai, cuối cùng vì u uất mà không giữ nổi. Ta đau đớn suốt một đêm, chỉ có Vân Hàn bầu bạn bên giường.
Giang Triết còn trẻ nghe đến đây, rơi nước mắt: “A Dung, thật ư? Vậy khi đó ta đang ở nơi nào?”
Ta khẽ cười, nhìn chàng: “Chàng đang vui vầy cùng ngũ di nương. A, suýt quên, nửa đêm Giang Quỳnh Quỳnh gây náo loạn, chàng lại bỏ ngũ di nương sang phòng ả.”
09
Sắc mặt Giang Triết càng lúc càng tái nhợt.
“A Dung, những lời nàng nói đều có thật ư?” Môi chàng run lên, trong mắt tràn ngập nỗi không dám tin. “Những chuyện đó, đều do ta làm sao?”
Ta gật đầu, ngón tay đếm tiếp: “Không chỉ thế, kể từ năm thứ tư, chàng không hề ở bên ta vào ngày sinh nhật nữa. Năm thứ sáu, chàng vì một cô nương ở thanh lâu mà vung ngàn lượng bạc. Chẳng ngờ, cô nương ấy lại là người thương trong lòng của Thượng thư lệnh.”
Ta khẽ cười, lắc đầu bất đắc dĩ: “Chàng và ả chỉ qua một đêm, lại rước lấy tai ương. Vị đại nhân nọ phái mấy kẻ vạm vỡ nhốt chàng ở kỹ viện, không cho rời đi. Chính ta do có chút quen biết với chị dâu Lưu đại nhân, quỳ xin hồi lâu mới cứu được chàng ra.”
Đôi mắt Giang Triết đỏ hoe, nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay ta.
“A Dung, ta không muốn tin…
Nhưng lòng người quả thật dễ đổi thay. Nào ngờ chàng lại đổi thay nhanh đến vậy. Chàng dần quên chuyện chúng ta cùng nhau lớn lên, quên tình nghĩa xưa, quên cả lời hẹn ước thuở đầu.
Sau cùng, ta thành oán phụ trong phủ, còn chàng biếng nhác, đắm chìm tại phòng các di nương thiếp thất, chẳng buồn ngó ngàng ta. Thế gian này, mấy khi bền vững, mây lành chóng tan, lưu ly dễ vỡ.
“Giang Triết, vì thế, ta mới phải từ hôn cùng chàng. Đằng nào chúng ta cũng xa nhau, chi bằng chưa từng bắt đầu.” Ta nhìn chàng, ánh mắt tràn đầy kiên định. “Chàng hiểu cho ta chứ?”
Thấy chàng cúi đầu lặng lẽ, ta khẽ thở dài: “Giang Triết, chàng cứ tĩnh dưỡng cho tốt. Từ nay về sau, chúng ta chẳng cần gặp nữa.”
10
Giang Triết không chịu nghe ta. Chàng vừa mới lành bệnh đã gắng gượng thân mình, đến gõ cửa Tống phủ.
“A Dung…” Cứ nói được mấy câu, chàng lại ho rũ rượi. “Ta nghĩ, đã biết tương lai thế nào, ắt ta có thể đền bù. Nàng cho ta một cơ hội, để ta bù đắp cho nàng trong mai sau, được không?”
Ta định cự tuyệt, bỗng nhiên phát giác thân thể mình dần trở nên trong suốt.
“A Dung!” Mắt chàng chấn động, cuống cuồng vươn tay giữ lấy ta.
Nào ngờ, chàng chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay mình xuyên qua thân thể đã hóa trong suốt của ta.
“Vì sao?” Chàng quờ quạng trong tuyệt vọng, chỉ níu lại được một mảnh lụa trong tay áo ta.
Khi ta mở mắt, đã thấy mình trở về hậu viện cũ, nơi sống cùng Giang Triết sau thành thân. Ta khẽ thở dài. Tính ra, hết thảy bảy ngày đã trôi qua. Tựa hồ một giấc mộng đẹp.
Có lẽ trời cao thương xót, cho ta bảy ngày đó để nhắc nhớ kỷ niệm tươi sáng thuở niên thiếu với chàng. Song, chung quy ta vẫn phải trở về thực tại. Ngực có phần nặng nề, ta cất bước ra sân.
Trước mắt bất chợt hiện lên dáng người quen thuộc lại vừa xa lạ. Là Giang Triết, kẻ chẳng còn yêu ta nữa.