Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Chàng nắm chặt ống tay áo ta, đôi mắt ửng đỏ, vẻ mặt kích động: “Tống Uyển Dung, cuối cùng nàng cũng biết quay về rồi ư?” 

Bàn tay kia chàng chụp lấy cổ áo ta, lạnh lẽo bật ra tràng cười gằn: “Nàng có biết, ta tìm nàng suốt bảy ngày nay? Bảy ngày ấy, rốt cuộc nàng đi đâu?”

Ta hất tay chàng, cố thoát khỏi sự ghìm giữ. Chàng càng siết chặt hơn. Ta ngẩng đầu, thản nhiên nhìn chàng.

“Chẳng phải chàng sớm đã chẳng quan tâm tới ta nữa sao? Ta có đi đâu, liên quan gì đến chàng?” 

Giang Triết giọng khàn, tựa đang đè nén sự phẫn nộ: “Mười ba tháng mười chẳng phải sinh nhật nàng ư? Ta muốn cùng nàng trải qua, nên sáng sớm đã đến viện tìm nàng. Nhưng chẳng thấy bóng nàng đâu?” 

Chàng thở dồn, luồng hơi phả qua vành tai ta. “Tống Uyển Dung, bảy ngày qua, rốt cuộc nàng ở chốn nào?”

Ta buông tiếng cười nhạt: “Giang Triết, chàng nhớ nhầm rồi. Sinh nhật của ta là ngày mười hai tháng mười. Sáng mười hai tháng mười ấy, chàng vừa đón người thiếp thứ mười một. Ta ngồi đợi chàng trọn một ngày một đêm, mà vẫn không gặp.”

11

Giang Triết sững sờ, đáy mắt lóe lên một tia hối hận. 

“Uyển Dung, xin lỗi, là ta quên.” 

Ta lắc đầu. Hờ hững đáp: “Không sao. Dù gì ta cũng chẳng hy vọng chàng còn nhớ.”

Chàng bị ta vạch trần, thoáng chốc lộ chút cáu kỉnh, rồi càng ghìm chặt cổ tay ta. 

“Nàng rốt cuộc đi đâu? Vì sao ai cũng chẳng tìm ra?” Chàng nắm quá chặt, vô ý kéo rơi khối ngọc ấm giấu dưới tay áo ta.

Mắt chàng lập tức sa sầm. 

“Đó là thứ gì? Ai tặng nàng?”

Ta sững lại. Ngày trước, chính chàng ở tuổi mười bảy đã trao cho ta khối ngọc ấm này. Ta từng ném nó đi, song cuối cùng vẫn không nỡ bỏ. 

Đến khi chàng đi rồi, ta bèn cẩn thận cất vào ống tay áo. Ta không thể phủ nhận, ta vẫn lưu luyến tình yêu nồng đượm thuở ban đầu của chàng.

Thấy ta lặng im, sắc mặt Giang Triết càng thêm đanh lại.

“Là ai cho nàng?” Chàng đột ngột nâng cằm ta, ánh mắt chớm nổi cơn cuồng loạn. “Nàng biết rõ, một nam tử tặng ngọc cho nữ tử có nghĩa gì chứ? Tống Uyển Dung, nàng đã có kẻ khác rồi ư?” 

Chàng cười gằn: “Cho nên bảy ngày liền, nàng ở cùng kẻ ấy?”

12

“Giang Triết, chàng nghĩ ai cũng như chàng ư?” Ta trào phúng nhìn chàng. “Nhất định phải nghĩ ta bần tiện, nhơ nhuốc đến thế sao?” 

Giang Triết hít một hơi thật sâu, toan giữ bình tĩnh, song chẳng sao thành công. Chàng vùi đầu nơi cần cổ ta, hệt muốn xác nhận ta vẫn tồn tại.

“A Dung.” 

Ta thoáng giật mình. Đã thật lâu không nghe chàng gọi như vậy. Trong khoảnh khắc, ta tưởng như mình gặp lại Giang Triết mười năm trước. 

Sắc mặt chàng phảng phất u ám: “Nàng biến mất lâu vậy, ta tìm kiểu gì cũng không ra. Nàng biết ta sợ hãi nhường nào không?” 

Chàng siết chặt cổ tay ta, đau âm ỉ.

Thấy ta chẳng đáp, chàng khẽ xuống giọng: “A Dung, ta đã không cùng nàng trải qua ngày sinh nhật, nàng giận phải không? Ta đi lầu Phẩm Hương mua bánh quế hoa cho nàng, đừng giận ta nữa, được không?”

Chàng giam ta trong vòng tay, tựa như còn thấp thỏm lo âu: “A Dung, nàng đừng bất thình lình biến mất như thế nữa, được không?” 

Nước mắt ta rơi như trút, càng lúc càng dữ dội. Chàng bối rối, lấy tay áo vụng về lau khóe mắt cho ta.

“Đừng khóc, đừng khóc…” 

Mười năm sau, chàng vẫn nhớ ta thích bánh quế hoa của lầu Phẩm Hương. Nào biết rằng nơi ấy đã đóng cửa vào năm thứ sáu khi ta gả vào Giang gia. Chàng cứ ngỡ có thể dỗ dành ta bằng những cách xưa. Nào chẳng biết rằng mọi thứ nay đã khác xưa bánh quế hoa chẳng còn, ta cũng chẳng dễ dàng được dỗ dành như trước.

13

Ta đề nghị hòa ly với Giang Triết. Vốn định cố chấp giữ lấy đoạn tình phai nhạt, nguyện làm oán ngẫu bên chàng cả đời.

Nhưng từ khi trở về cạnh Giang Triết mười bảy tuổi – kẻ một dạ một lòng yêu ta, bỗng chốc ta buông lỏng tâm tư. Lưu ly vỡ rồi, khó mà sửa lại như cũ. Vì sao cứ níu kéo những điều vô nghĩa?

Ta tưởng chàng sẽ vui vẻ chấp nhận. Ai ngờ, chàng nghe xong, lập tức lùi một bước, khuôn mặt tràn ngập sự kinh ngạc.

“Nàng làm thế để làm gì? Chẳng phải chúng ta từng hẹn ước, sẽ bên nhau một đời sao?” 

Ta khẽ day trán: “Giang Triết, năm xưa chàng hứa cả đời này chỉ có một mình ta. Chàng đã  sớm nuốt lời rồi. Giờ ta đưa ra ý hòa ly, cũng để cho chúng ta chút thể diện cuối cùng.”

Chàng bồn chồn: “Uyển Dung, vì sao? Có phải tại bảy ngày vừa qua? Tống Uyển Dung, rốt cuộc nàng đã đi đâu, gặp gỡ ai?”

Chính là gặp chàng – Giang Triết của mười năm trước. 

Ta khẽ thở dài: “Giang Triết, chàng chẳng còn yêu ta, hà cớ gì phải cố chấp? Ký tên vào hưu thư đi.”

Chàng không chịu, xé nát tờ giấy. Nhìn ta bằng cặp mắt rực lửa: “Ta sẽ không đồng ý.” 

Chàng còn định nói thêm, nhưng lúc này ngoài cửa vẳng đến tiếng tiểu tư: “Lão gia, Kim di nương bỗng nhiên đau đầu kịch liệt, đang gọi người mau qua!”

Kim thị, vị di nương thứ mười một vừa vào phủ, được chàng âu yếm hết mực. Chàng chỉ ngập ngừng thoáng chốc, liền bước nhanh ra ngoài. 

Có điều, lúc sắp đi khuất, chàng vẫn quay đầu ngó ta, trên mặt đầy vẻ áy náy: “Tối nay, ta sẽ trở lại giải thích với nàng.”

14

Tối đó, ta rốt cuộc không chờ được chàng. Nghĩ cũng phải, Kim thị xuất thân kỹ lâu, ắt vấn vít chàng, khiến chàng khó bứt ra khỏi chốn ôn nhung. Ta dần chìm vào giấc mộng mơ màng.

Trong mơ, ta gặp lại Giang Triết mười bảy tuổi. Chàng tươi cười nhìn ta, chỉ là ở khóe mắt như thấp thoáng giọt lệ. 

“A Dung, cuối cùng ta cũng lại gặp nàng rồi.” 

Ta giật mình, nắm lấy tay chàng. “

Sao chàng đến được đây?” 

Chàng nắm chặt tay ta. 

“A Dung, nàng có nhớ bình rượu hoa đào chúng ta từng ủ, cất trong sân không? Chính nhờ uống nó, ta mới tiến vào giấc mộng của nàng.”

Khi ấy ta mới sực nhớ, lần trước ta quay về mười năm trước cũng là lúc uống chút rượu hoa đào còn sót. Loại rượu này vốn để dành đãi chàng ngày ta đón sinh nhật năm hai mươi sáu tuổi.

Tiếc rằng ta không đợi được chàng. Hóa ra, bây giờ là ta đang tiến vào giấc mộng của Giang Triết mười bảy tuổi. 

Chàng lặng lẽ tiến lại, ngẩn ngơ dõi theo ta, rồi khẽ đặt tay vuốt lọn tóc bên mai.

“A Dung, có phải hắn lại khiến nàng tủi thân đúng không? Mắt nàng sao đỏ vậy?”

Ta nhẹ nhàng lắc đầu. “Không sao cả. Chỉ là chàng ấy không chịu hòa ly, cũng không quan tâm đến ta, rồi chạy qua phòng thiếp.”

Giang Triết mười bảy tuổi nghe thế vừa bực vừa xót, lắp bắp chẳng nên lời: “Xin lỗi A Dung, hết thảy đều do ta không tốt…”

Chàng nhăn nhó: “Rõ ràng ta rước nàng vào cửa, vậy mà chẳng quý trọng, khác xa những lời thề lúc niên thiếu…”

Ta mỉm cười cùng chàng: “Được rồi, chẳng phải lỗi của chàng. Con người rồi cũng sẽ đổi thay thôi.”

Chàng lại lắc đầu, hệt làm ảo thuật, từ trong tay áo lấy ra hai vò rượu hoa đào.

“Nàng xem, ở đây còn hai bình nữa. Chỉ cần ta uống vào, mỗi đêm nàng nhập mộng, đều có thể gặp ta.”

15

Ta bắt đầu mong đợi màn đêm buông xuống. Đến khi trời tối, Giang Triết mười bảy tuổi sẽ đúng hẹn bước vào mộng của ta.

Dẫn ta từng chút một, làm những chuyện chúng ta vẫn thường làm thuở niên thiếu. Trong giấc mộng ấy, tựa hồ chúng ta chẳng còn gò bó.

Đêm đầu, chàng dẫn ta bay lên nóc nhà, ngắm bầu trời tràn sao lấp lánh. 

Đêm thứ hai, chàng đưa ta lẻn vào rừng sâu, bắt năm mươi con đom đóm làm thành chiếc lồng đèn. Ta hân hoan giơ cao chiếc lồng đèn phát ra thứ ánh sáng lập lòe, chàng dịu dàng nhìn ta mỉm cười. 

Đêm thứ ba, chàng dắt ta đến chợ đêm xem hội đèn. Tựa như thời còn bé chơi nhà chòi, chúng ta mường tượng cảnh sẽ thành thân về sau.

“A Dung thích màu hồng, rèm trong viện của nàng, nhất định phải thay bằng rèm hồng.” Chàng thân thiết tựa vào ta. “A Dung thích đánh đu, đến lúc đó, ta sẽ đích thân đóng một chiếc xích đu thật cao trong sân…”

Ta cười nhìn chàng, cố nén chua xót trong lòng. Sau khi thành thân, chàng bận rộn lui tới đủ nơi, dường như đã sớm quên sạch những điều này. 

Tùy chỉnh
Danh sách chương