Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40UTa763ra

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Khi đi ngang lầu Phẩm Hương, theo thói quen, chàng muốn vào mua bánh quế hoa cho ta. Nào ngờ lại vấp phải cảnh cửa đóng then cài. Chàng gãi đầu, nét mặt xụ xuống.

“A Dung, hôm nay sao lầu Phẩm Hương lại đóng cửa sớm vậy? Thôi, nàng đừng lo, sáng mai mở cửa, ta sẽ đến mua cho nàng…” 

Ta khoác tay chàng, cười tươi như hoa, gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc, vờ như chẳng hay lầu Phẩm Hương sẽ chẳng bao giờ mở lại nữa. Sáng hôm sau tỉnh dậy, bốn bề quanh ta lại trở về với khung cảnh quen thuộc. 

Ta thoáng bồi hồi, lòng có chút trống trải.

16

Ba hôm sau, Giang Triết mới uể oải xuất hiện. Chàng không đến gặp ta suốt ba ngày, chỉ vì Kim thị đã mang thai.

Chàng vui mừng hết mức, đến nỗi xin nghỉ ở Lại Bộ, ở bên nàng ta mấy ngày liền. Mỗi lần nhắc tới hài tử, mắt ta lại tràn u ám. Từ sau lần mất đứa con ấy, ta bị đại phu phán rằng không thể làm mẫu thân nữa.

E rằng đây cũng là nguyên do khiến Giang Triết càng thêm có cớ để nạp thiếp. Giang lão phu nhân đã mất ba năm trước. 

Không còn ai thúc ép chàng nạp thiếp nữa. Chính chàng tự tay đưa hết thiếp này đến thiếp khác, lấp đầy hậu viện. Chàng liếc nhìn ta, như sợ ta lại nhắc chuyện hòa ly. 

“Uyển Dung, đợi Kim thị hạ sinh hài tử, ta sẽ đưa con về cho nàng nuôi.” Chàng không rời mắt, như thể đang hết sức trịnh trọng mà hứa hẹn cùng ta. “Ta cam đoan, tất cả nữ nhân trong hậu viện không ai được vượt mặt nàng ngày nào. Sinh xong con trai cho ta, từ đấy trở đi họ phải uống thuốc tránh thai.” 

Chàng cẩn trọng đỡ vai ta, khẩn thiết nhìn ta. 

“Chuyện hòa ly, đừng nhắc lại nữa, được không? Chúng ta lại sống như thuở ban đầu ấy—” 

Bàn tay ta khẽ run, định giơ lên tát chàng, nhưng rốt cuộc dừng lại. Chỉ đành cười bi thương. Thì ra, chàng vẫn bận lòng việc ta không thể có con. 

Nhưng nếu chàng nạp những người thiếp kia, khiến ta sinh non mà giờ chẳng còn có thể hoài thai, thì sao ta đến nay còn chẳng có nổi mụn con? 

Bảo rằng chàng không yêu ta ư? Ta biến mất bảy ngày, chàng lại hoảng sợ không thôi, không muốn ly biệt, mong hàn gắn như xưa. 

Còn nói chàng yêu ta ư? Chàng lại đắm mình trong cuộc mây mưa cùng vô số nữ nhân, để ta mòn mỏi quên lãng. 

Ta gần như chẳng thể phân rõ, trước mắt ta đây, chàng thực tình hay giả dối? Chỉ mơ hồ nhìn thấy Giang Triết mười bảy tuổi trong mộng, đang lo âu nhìn ta. 

Chàng ra sức lắc đầu, lớn tiếng nói: “A Dung, đừng thứ tha cho hắn.”

17

Ta vẫn kiên quyết muốn hòa ly. Dùng đủ mọi cách. Thậm chí khi Giang Triết muốn lại gần ta, ta lấy trâm cài dí vào cổ mình. Ánh mắt chàng hoảng sợ, bèn khựng bước.

Giọng chàng run lên: “A Dung, nàng đừng kích động. Ta… ta không lại gần nữa, được không?”

Ta lạnh lùng nhìn chàng. 

“Giang Triết, chàng vẫn không chịu viết hưu thư, có phải muốn ta đi tìm cái chết?”

Khuôn mặt chàng nhuốm vẻ tiêu điều, nhưng trong đáy mắt vẫn ánh lên quả quyết.

“A Dung, nàng sẽ không chết. Chúng ta cũng tuyệt đối không thể hòa ly.” Chàng nghẹn giọng, từng lời bình tĩnh khuyên răn: “A Dung, dù ta để nàng đi, nàng cũng đâu có chỗ nào để đi nữa đâu? Nàng đừng bướng bỉnh nữa, được không?” 

Thấy ta không đáp, chàng nghiến răng: “Cùng lắm, ta đuổi hết họ ra khỏi phủ, chịu chưa? Nàng sẽ vui chứ?” 

Ta lắc đầu. Đầu trâm ép sát hơn. 

“Họ đều vô tội, huống hồ Kim thị đang mang thai, chàng không thể độc ác như vậy.”

Chàng nghiến chặt răng, mắt đỏ rực, gào lên trong tuyệt vọng: “Vậy rốt cuộc nàng muốn thế nào?” Trong vẻ mặt chàng lẫn lộn đau đớn và bối rối. “Rõ ràng mọi thứ vẫn bình thường, vì sao sau bảy ngày nàng biến mất,mọi thứ lại bị đảo lộn lên như này? Tống Uyển Dung, không phải chúng ta đã hứa ở bên nhau trọn đời ư?” 

Ta bình thản ngước nhìn chàng, trong mắt chẳng còn gợn sóng. Chàng tựa kẻ cuồng dại, day dứt dằn vặt chính mình. 

Hồi lâu, chàng bỗng ngẩng đầu, cười âm trầm. Chàng tóm tay ta, đặt ngược mũi trâm lên cổ chàng. 

“Được thôi, nàng không muốn sống nữa ư? Ta cùng chết với nàng, thế nào?”

18

Đêm ấy, Giang Triết ghì chặt ta vào lòng. Ta không sao cựa quậy, tận nửa đêm mới mơ màng thiếp đi. 

Giang Triết mười bảy tuổi lại mỉm cười chờ sẵn, đôi mắt phượng khẽ cong, chan chứa tình ý như sắp tràn.

“A Dung, sao bây giờ nàng mới đến?” 

Ta gắng nở nụ cười: “Có vài chuyện nên trì hoãn.”

Chàng không tin, chỉ im lặng quan sát ta. 

“Hắn lại làm gì nàng?”

Ta cắn nhẹ môi: “Hắn không chịu hòa ly. Còn nói, thà cùng ta đồng quy vu tận, quyết không để ta rời đi.”  Thần sắc ta rơi vào mông lung: “Chàng nói, sao hắn cố chấp thế?” 

Chàng khẽ vuốt vết cứa ở cổ ta do trâm gây ra.

“Là hắn sai.” Ánh mắt chàng mịt mờ, chẳng biết đang nghĩ gì, hồi lâu mới thốt: “A Dung, e rằng hôm nay là lần cuối ta gặp nàng.”

19

Ta bàng hoàng nhìn chàng. 

“Thật vậy sao?” 

Chàng gật đầu, cho ta xem hai vò rượu hoa đào cạn khô. Không còn lấy một giọt, chỉ trơ đáy bình rỗng.

“Hôm nọ, nàng uống quá nhiều, say rồi ở lại mộng của ta những bảy hôm. Dẫu cho ta mỗi lần chỉ uống một ngụm để được gặp nàng một đêm, cuối cùng rượu cũng đến ngày cạn đáy.” 

Mũi ta chợt cay, không kìm được. 

“Giá mà thuở niên thiếu, chúng ta ủ thêm nhiều chút thì hay biết mấy?” Chàng lặng lẽ ngắm ta, tựa như muốn khắc ghi dáng hình ta vào xương tủy. 

“Ta cũng đang nghĩ, vì sao sau này ta không đối xử với nàng tốt hơn.”

Cả hai cùng lặng thinh. Chàng bật cười, phá tan bầu không khí căng thẳng.

“Thôi được rồi. Hết rượu hoa đào, nhưng ta còn mang thứ rượu khác đến.” Chàng hào hứng giơ bình rượu và hai chén ngọc ra trước mặt ta. “Mặc dù không được thành thân với ta, nhưng liệu nàng có thể cùng ta uống cạn một chén rượu giao bôi không? Xem như bù đắp cho nỗi tiếc nuối của ta?” 

Nghĩ lại những lần ta đối xử thô lỗ với chàng trong mộng, lòng ta dâng lên chút áy náy.

“Được.” 

Ta và chàng đan tay nâng chén. 

Bất chợt chàng hỏi: “A Dung, nếu, ta chỉ nói nếu thôi. Nếu thật sự nàng trở về năm Chiêu Bình thứ mười ba, chứ không chỉ là mộng. Nàng có cho ta cơ hội bù đắp không?”

20

Ta đón lấy ánh nhìn sáng rực của chàng, lồng ngực dồn nén, tưởng chừng khó thở. 

Hồi lâu, ta mới đáp: “Không.” 

Đôi mắt chàng thoáng chốc trở nên ảm đạm. Ta suýt hối hận vì câu trả lời ấy, lại không ngờ chàng lại khẽ cười, như buông xuống được mọi thứ. 

“Vậy cũng tốt. Dẫu ta có sớm biết tương lai, một khi làm lại, chưa chắc ta không trở thành Giang Triết của hôm nay.” Có chút thê lương ẩn hiện trên mặt chàng. 

“Có lẽ, nàng nói đúng. Đã định chúng ta sẽ thành người dưng, chi bằng chưa từng bắt đầu.” 

Chàng nâng chén rượu về phía ta. 

“Uống thôi. Xem như lời từ giã tạm biệt.” 

Ta cùng chàng dốc cạn chén rượu. 

“A Triết, tuy sau này chẳng còn gặp lại, nhưng chàng nhất định phải sống tốt.” Ta khẽ vuốt mu bàn tay chàng. “Tỉnh mộng rồi, hãy đi từ hôn với A Dung mười sáu tuổi. Và tốt nhất đừng nhớ đến Tống Uyển Dung hai mươi sáu tuổi nữa.” 

Chàng ngoan ngoãn gật đầu. 

“Được, ta nghe nàng. Tất cả đều theo ý nàng.” 

Ta nhìn chàng, trong mắt phảng phất luyến tiếc. Dù sao, đây cũng là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau. 

Tỉnh giấc, ta vẫn quay về năm Chiêu Bình thứ hai mươi ba, quay về với Giang Triết hai mươi bảy tuổi, chẳng biết sẽ dây dưa đến đâu. 

Ta hoài nghi mình sẽ không thoát nổi chàng. Có lẽ chàng sẽ cùng ta dằng dai đến chết. Nhưng Giang Triết mười bảy tuổi thì khác. 

Nhân duyên của chàng và ta chưa bắt đầu, liền có thể dừng lại sớm. Giang Triết và Tống Uyển Dung của năm Chiêu Bình thứ mười ba, không cần khổ sở vấn vương suốt đời. Ta lẳng lặng ngắm nhìn chàng thiếu niên thanh tú trước mắt. 

“A Triết, tạm biệt.” 

Chàng khẽ gật đầu, mỉm cười với ta. 

“Tạm biệt.” Vừa dứt lời, đột nhiên chàng phun ra một ngụm máu lớn.

21

Sắc mặt ta thay đổi. 

“Chuyện gì thế này?” Ta lập tức đảo mắt nhìn bình rượu và hai chén ngọc bên cạnh. “A Triết, trong rượu có độc ư?” 

Chàng lắc đầu, khóe miệng không ngừng rỉ máu. “Là chén ngọc của ta có độc, ta đã đánh dấu rồi.” 

Môi ta run lên, không sao tin nổi. 

“A Triết, vì sao? Chàng biết chén đó có độc, vì sao vẫn uống?” 

Chàng đăm đăm nhìn ta, tham lam như muốn in hằn hình bóng ta vào cõi lòng. Máu không ngớt trào ra, chàng gắng sức nở nụ cười. 

“A Dung, thật ra từ lúc nàng bước vào mộng của ta, ta đã nghĩ ra cách cứu nàng. Chỉ cần Giang Triết mười bảy tuổi chết đi, Giang Triết hai mươi bảy tuổi kia cũng chẳng còn. Nàng có thể thoát khỏi phủ ấy, thoát khỏi gông cùm của hắn.” 

Nước mắt ta tuôn như mưa. 

“Giang Triết, ta chỉ mong chàng được sống.” 

Chàng lắc đầu, siết chặt tay ta. “Nhưng ta không nỡ để nàng khổ đau.” 

Ta lặng lẽ nhìn chàng. Sắc mặt chàng càng lúc càng tái, môi dần thẫm đen. 

Chàng cười khẽ, tiếng cười đứt quãng: “Mười bảy tuổi, Giang Triết yêu Tống Uyển Dung nhất. Vậy để chàng ấy mãi mãi dừng lại ở tuổi mười bảy thôi.” 

Nước mắt ta cứ như chuỗi ngọc lìa cước, điên cuồng rơi xuống. Ta lắc đầu, vừa khóc vừa gào: “Không, không được. Giang Triết, ta chưa bao giờ muốn chàng chết.”

Cảm giác ấm nóng ở tay dần phai nhạt. Gương mặt Giang Triết tái ngắt, chẳng còn hơi ấm. Ta ôm chặt chàng, khóc đến sắp mê man. 

Cuối cùng, chỉ nghe được chàng khẽ ghé bên tai ta thì thầm: “Tống Uyển Dung, ta yêu nàng. Thật sự… yêu nàng vô cùng.”

22

Ta choàng tỉnh dậy. Bên cạnh, trên giường trống không, chẳng thấy Giang Triết – người vừa ghìm chặt ta say ngủ đêm qua. 

Ta ngồi lặng một hồi, ngẩn ngơ thốt: “Chỉ là một giấc mộng.” Những điều xảy ra trong mộng, ắt chẳng phải thật. Giang Triết vốn dĩ đâu có chết, đúng không? 

Ta cứ thế tự trấn an mình. 

Bước ra khỏi phủ, lại phát hiện Giang phủ tráng lệ khi xưa, giờ chỉ còn một mảng vắng lặng. 

Nơi hậu viện từng rộn ràng tiếng cười của các di nương, nay chỉ còn hiu quạnh tĩnh mịch. Ta ngơ ngẩn đi ra ngoài cổng Giang phủ. 

Tùy chỉnh
Danh sách chương