Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11.
Nửa tháng sau, Diệp Chi Hằng trở về.
Máy bay vừa hạ cánh xuống sân bay thành phố A, anh không về nhà mà lập tức từ sân bay chạy thẳng đến thành phố C.
Khi anh vội vã đến công ty, vừa hay là buổi trưa.
Tôi và Cố Hải Dương đang ăn trưa trên sân thượng công ty.
Cả hai đang trò chuyện vui vẻ thì bị sự xuất hiện đột ngột của anh làm gián đoạn.
“Chào tổng giám đốc Diệp.”
Cố Hải Dương lập tức đứng bật dậy, liếc nhìn Diệp Chi Hằng, lại nhìn tôi, “À… tôi đi trước, hai người cứ nói chuyện.”
Cậu ta chạy nhanh như chớp, đến mức bỏ quên luôn hộp cơm mới ăn được mấy miếng.
Diệp Chi Hằng ngồi xuống đối diện tôi, một lúc lâu không nói gì.
“Anh ăn gì chưa?”
Tôi phá vỡ sự ngượng ngập.
Dù đã chia tay, nhưng anh vẫn là sếp tôi, ngoài mặt vẫn nên giữ lễ độ.
Ánh mắt anh dán chặt vào hai hộp cơm giống hệt nhau trên bàn, món ăn cũng giống hệt, vẻ mặt khó đoán.
“Hai người đặt cơm cùng nhau à?”
Mãi sau anh mới mở miệng, giọng khàn khàn, đầy bức bối.
Tôi bật cười: “Hôm đó, Cố Hải Dương thấy tôi ăn bánh mì trong văn phòng, liền nhất quyết đặt cơm trưa giúp tôi. Đây là món của nhà hàng gia đình cậu ta, mùi vị cũng khá ổn.”
“Tôi đã từ chối rồi, nhưng cậu ta cứ khăng khăng đặt hai phần mỗi ngày, bỏ đi thì phí. Cậu ấy không nhận tiền cơm, nên tối nào tăng ca, tôi đều mời cậu ta ăn khuya để trả lại ân tình.”
“Em còn mời cậu ta ăn cơm?”
Giọng Diệp Chi Hằng không vui.
“Cậu ta mời tôi, thì tôi mời lại, chuyện bình thường mà.”
“Mời qua mời lại, không phải là tiếp xúc càng nhiều sao?”
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Tôi liếc anh một cái, “Cậu ấy là đệ tử của tôi, nhỏ hơn tôi 5 tuổi, trong mắt tôi chỉ là một đứa nhóc.”
“Nhưng ánh mắt cậu ta nhìn em, không hề giống trẻ con.”
Diệp Chi Hằng nghiến răng, “Đàn ông hiểu đàn ông nhất.”
“Anh nghĩ nhiều rồi.”
“Thôi không nhắc chuyện cậu ta nữa, anh mang quà cho em.”
Nói rồi anh đưa túi quà trong tay ra, “Là một sợi dây chuyền đá quý, nghe nói là quốc bảo của một nước nhỏ ở Trung Đông từng bị thất lạc, có giá trị lịch sử—”
“Diệp Chi Hằng, chúng ta bây giờ không còn là người yêu.”
Tôi đứng dậy, “Món quà quý giá thế này, tôi không thể nhận.”
Tôi không để ý đến ánh mắt anh dần tối lại từng chút một.
Thu dọn hộp cơm trên bàn, tôi sải bước rời đi.