Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40UTa763ra

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

2.
Diệp Chi Hằng cũng biết, sau khi thông báo điều động được đưa ra, tôi chắc chắn sẽ đi tìm anh ta.

Có lẽ anh ta vẫn chưa nghĩ ra nên giải thích thế nào, hoặc đơn giản là lười đối mặt với tôi, liền trốn biệt.

Tan làm, tôi mơ hồ trở về nhà.

Lại nhận được cuộc gọi từ cô bạn thân, cô ấy nói thấy Diệp Chi Hằng ở hội sở mới mở của người thân.

“Làm ơn giúp tớ hỏi người thân cậu một chút, xem Diệp Chi Hằng ở phòng nào, cảm ơn nhiều nhé!”

Cúp máy xong, tôi lập tức vội vàng bắt xe đến hội sở đó.

Trên đường đi, bạn tôi nhắn tên phòng của Diệp Chi Hằng cho tôi.

Đứng trước cửa phòng, tôi hít sâu một hơi, nắm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng xoay.

Vừa đẩy cánh cửa hé ra một khe nhỏ, bên trong lập tức vang lên tiếng nói rõ ràng.

“Cậu thật sự điều Nguyễn Phù đến chi nhánh thành phố C rồi à?”

Đó là Trình Sướng, bạn thân từ nhỏ của Diệp Chi Hằng, cũng là một cổ đông nhỏ trong tập đoàn chúng tôi.

“Ừ.” Diệp Chi Hằng thản nhiên đáp.

“Không phải tớ nói chứ, hai người là tình cảm từ nhỏ đến lớn, giờ mỗi người một nơi, cậu nỡ sao?”

Diệp Chi Hằng im lặng chốc lát, giọng điệu lơ đãng: “Ngày nào cũng dính lấy bên cạnh, đúng là hơi phiền thật.”

Tay trái tôi siết chặt lấy tay nắm cửa.

“Nếu cô ấy không đồng ý thì sao? Cậu không sợ cô ấy đến tìm cậu làm ầm lên à?”

“Chi nhánh đang cần người, cô ấy không phải loại người không biết nhìn đại cục. Dù không tìm được tớ, thứ Hai tuần sau cô ấy cũng sẽ đến nhận chức đúng giờ thôi.”
Giọng Diệp Chi Hằng nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn.

Tôi cười lạnh.

Nên cảm động vì anh ta hiểu tôi đến vậy sao?

Giám đốc chi nhánh thành phố C bị đối thủ trả giá cao cướp đi, để lại một đống rối rắm chờ người giải quyết.

Mấy ngày nay dù không liên lạc được Diệp Chi Hằng, không đợi được lời giải thích, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý thứ Hai tuần sau sẽ đến chi nhánh báo danh.

Anh ta nói đúng, trách nhiệm của tôi không cho phép mình bỏ mặc tình trạng hỗn loạn của phòng thiết kế bên đó.

Bên đó không thể chờ thêm được.

Tôi đã nghĩ, nếu thực sự không tìm được anh ta, tôi sẽ tạm thời sang đó cáng đáng.

Đợi khi tìm được người thích hợp rồi, sẽ thay tôi trở lại.

Ngoài tôi – người chỉ muốn ở bên Diệp Chi Hằng – thì những nhà thiết kế khác chắc chẳng ai từ chối cơ hội thăng chức này.

Thế nhưng, khi nghe thấy câu “Đúng là hơi phiền thật” kia, đột nhiên tôi như mất hết dũng khí theo đuổi anh ta bấy lâu nay.

Hai năm qua, tôi không phải không cảm nhận được sự khó chịu ngày càng nhiều từ Diệp Chi Hằng đối với mình.

Nhưng tôi chỉ hơi thất vọng, rồi tự an ủi rằng, tình cảm có nồng nhiệt đến đâu cũng sẽ có ngày nguội lạnh, điều đó là bình thường.

Dù sao chúng tôi đã bên nhau quá lâu rồi.

Không ai có thể mãi giữ sự nồng nhiệt, mãi tràn đầy sức sống trong tình cảm.

Thế nhưng giờ đây, không hề có điềm báo trước, tôi chùng lòng.

Có lẽ là vì, nỗi thất vọng tích tụ quá lâu nay cuối cùng cũng chạm đỉnh.

Tôi bỗng muốn buông tha cho chính mình.

Không muốn tiếp tục ra sức tìm lý do cho anh ta nữa.

Tôi không thể tự lừa dối bản thân.

Tôi phải đối diện với sự thật.

Diệp Chi Hằng không còn yêu tôi nữa.

Với mối quan hệ này, anh ta đã chán ngấy rồi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương