Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bệnh tình ngày càng nặng, đến nỗi tôi chẳng thể đi lại trong nhà như trước.
Tôi không thể chấp nhận việc bản thân phải sống đến mức ăn uống, sinh hoạt đều phụ thuộc vào người khác.
Hồi trẻ, tôi rất yêu cái đẹp.
Trước khi nhà họ Họa phá sản, tiền tiêu vặt của tôi hầu hết đều dùng để mua quần áo, chăm chút cho bản thân.
Tôi gặp ông Chu Từ lần đầu trong buổi tiệc của nhà họ Họa.
Hôm đó tôi mặc một chiếc váy đặt may riêng, tay nhẹ nâng tà váy bước vào đại sảnh.
Sau này ông nói với tôi rằng, tôi là cô gái xinh đẹp nhất ông từng thấy.
Mấy năm đầu sau khi kết hôn, tôi sống như một quý bà nhà giàu, được ông yêu chiều, săn sóc từng chút một.
Tôi từng đắm chìm trong sự dịu dàng ấy, thậm chí quên mất cuộc hôn nhân này vốn chỉ là một thương vụ trao đổi.
Tôi đã yêu ông đến mù quáng.
Nhưng hạnh phúc ấy chẳng kéo dài được bao lâu.
Khi tôi sinh đứa con trai đầu lòng, ông bắt đầu cảm thấy tôi không còn hấp dẫn.
Trên bụng tôi đầy những vết rạn sau sinh — dẫu ông chưa từng nói gì, nhưng mỗi lần gần gũi, ánh mắt thoáng qua tia ghê sợ của ông… tôi đều thấy rõ.
Lúc mang thai con gái, ông ngoại tình.
Ông tìm một cô gái trẻ trung hơn tôi.
Khi ấy, tôi hận ông đến tận xương tủy.
Chúng tôi cãi nhau. Ông lạnh lùng mỉa mai:
“Họa Thanh, bà nên nhìn rõ vị trí của mình đi.
Chúng ta chẳng qua chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại.”
Chính câu nói đó khiến tôi bừng tỉnh.
Phải rồi… suốt bao năm qua, ông chưa từng yêu tôi.
Nhưng tôi vốn là người kiêu ngạo như thế, sao có thể chấp nhận chia sẻ chồng mình với người phụ nữ khác?
Tôi từng muốn ly hôn, nhưng lần nào cũng bị mẹ lấy danh nghĩa nhà họ Họa ra ép buộc quay về.
Bà thậm chí còn tịch thu chứng minh thư của tôi, khiến tôi không thể chạy trốn.
Tôi đành chấp nhận số phận.
Từ nhỏ tôi đã sống trong nhung lụa, tiêu tiền không cần nhìn giá, vì tôi là con gái của nhà họ Họa.
Vậy thì cứ xem như tôi hoàn thành bổn phận của một người vợ họ Chu để báo đáp công ơn nuôi dưỡng đi.
Kể từ đó, tôi không còn yêu ông nữa.
Suốt mấy chục năm, chúng tôi nước sông không phạm nước giếng.
Dù có một trai một gái, nhưng sau khi con trai – Tiểu Tân – chào đời chưa bao lâu, mẹ ông đã mang thằng bé về Chu gia nuôi.
Bà ta không muốn tôi dính dáng đến việc dạy dỗ trưởng tôn của Chu gia.
Mỗi tháng, tôi chỉ được đến thăm con hai lần.
Tôi hận bà ta đến tận xương tủy.
Năm Tiểu Tân học lớp 12, bà nội nó mất.
Tôi không dự tang lễ, chỉ mong ông Chu Từ có thể đưa con trở về với tôi.
Nhưng thằng bé từ nhỏ lớn lên bên bà, tình cảm sâu nặng.
Nó nhìn tôi như một người xa lạ, còn cho rằng tôi là kẻ m.á.u lạnh.
Nó lập tức yêu cầu được học đại học ở nước ngoài, thậm chí không thèm quay đầu nhìn tôi lấy một lần.
…
Bất chợt, từng mảnh ký ức ùa về — tôi ngỡ như thấy ánh sáng cuối đường hầm.
Có phải… đây là “cuốn phim cuộc đời” người ta thường nói trước lúc c.h.ế.t không?
Tôi bật cười.
Nếu đã không thể sống giữ lấy tự tôn, vậy thì… c.h.ế.t còn hơn.
Tôi ép bản thân đứng dậy, chậm rãi bước tới trước mặt Chu Chu.
Nó như hiểu tôi định làm gì, liền tru lên không ngừng.
Tôi bế nó ra ngoài cửa, khóa cửa lại.
“Chu Chu… cảm ơn con vì quãng thời gian vừa qua.”
Nó rít lên, dùng đầu húc mạnh vào cửa.
Nhưng tôi không để tâm nữa.
Tôi đi tới bếp, bật van ga.
Sau đó quay lại bàn trang điểm.
Lâu lắm rồi tôi chưa chải chuốt gì cho bản thân.
Nhưng những món đồ trang điểm giờ đây tôi chẳng còn nhận ra, đành tự chải đầu sơ lại.
Rồi tôi nằm xuống giường, khẽ nhắm mắt lại.
6
Tôi không chết.
Chu Chu đã dẫn hàng xóm đến cứu tôi.
Trên giường bệnh, cậu bé gục trong lòng tôi, khóc nức nở:
“Bà Họa, bà đừng nghĩ quẩn nữa… Tiểu Tân sẽ mãi ở bên bà.
Bà có thể vì Tiểu Tân mà đừng c.h.ế.t được không?”
Tôi khẽ vuốt tóc cậu bé, thì thầm:
“Tiểu Tân… là con đến thăm mẹ sao?
Mẹ nhớ con lắm, từ khi con lớn lên, mẹ chưa gặp lại con lần nào…
Thì ra con trông như thế này…”
Cậu bé khựng lại, nhưng rất nhanh liền đáp chắc nịch:
“Phải, là con đây mẹ. Con đến tìm mẹ, nên mẹ đừng c.h.ế.t nhé?”
“Mẹ cũng không muốn chết… nhưng mẹ không muốn bị bệnh.
Bệnh này… sau cùng ngay cả việc đi vệ sinh cũng không thể kiểm soát…
Mẹ rất sợ trở nên như thế…”
“Không đâu mẹ, với con, mẹ mãi mãi là người đẹp nhất.”
Tôi thì thầm:
“Thật sao…”
Tôi nằm li bì trên giường suốt một thời gian dài, lúc tỉnh lúc mê.
Luôn có cậu bé và một người phụ nữ ở bên chăm sóc tôi.
Thế nhưng tôi chẳng tài nào nhớ nổi họ là ai.
Cho đến khi một người đàn ông bước vào — một người tôi chưa từng thấy bao giờ.
Nhìn thấy tôi, mắt ông đỏ hoe.
“Họa Thanh à, anh đến đón em về nhà.”
Tôi bối rối nhìn ông, nghe cái tên ông gọi mà chẳng cảm thấy gì.
Họa Thanh là ai? Ông là ai?
Người phụ nữ chăm sóc tôi mắng to:
“Làm chồng kiểu gì mà vô trách nhiệm như thế?
Giờ mới chịu tìm đến?
Ông có biết bà Họa bị bệnh gì không hả?!”
Người đàn ông cúi đầu, áy náy:
“Xin lỗi… tôi đến muộn rồi.”