Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Ta đang ở trong vườn, xới đất cho luống dưa leo.
Phía sau, nghe thấy Dạ “vô tình” nói với thuộc hạ của mình, giọng vừa đủ lớn ta nghe rõ:
“Nghe nói Vương bị Hoàng hậu trách tội, vì đã đổ bỏ ngự ban bổ phẩm.”
Vừa nghe xong, máu trong người ta lập tức sôi lên.
Ta – Điền Man Man, trời sinh ăn khỏe, ăn hết chứ chưa từng đổ thừa một hạt cơm, vu oan ta đổ bỏ đồ ăn?
này còn sỉ nhục bảo ta xấu!
Ta quẳng cái cuốc nhỏ sang một , phủi bùn trên , giận đùng đùng đi viện của Lưu ma ma.
ấy, bà ta đang sai đám nha hoàn thu dọn hành lý, vừa chỉ trỏ vừa lẩm bẩm mắng chửi:
“Cái Tĩnh Vương phủ này đúng là hang rồng ổ cọp, ta ở thêm một ngày là tổn thọ thêm một năm!”
Ta không thèm gõ cửa, một cước đạp vào cánh cửa .
“Rầm!”
Cửa văng ra, đập vào bàn đá trong sân, vỡ vụn như bánh tráng.
Đám nha hoàn trong thét lên chói tai, Lưu ma ma cũng suýt ngã ngửa, mặt cắt không còn giọt máu.
“Điền Man Man! Ngươi… ngươi định làm gì! Ta là người của Hoàng hậu nương nương phái đấy!” – Bà ta gào lên, giọng run run, ngoài mạnh trong yếu.
Ta bước , mắt gườm gườm nhìn bà ta:
“Già kia, ta hỏi ngươi – ngươi nói ta đổ bỏ bổ phẩm, bằng chứng đâu?”
Lưu ma ma sững người, rồi lắp bắp:
“Ta… ta chưa từng nói như .”
Ta nhướn mày, lạnh:
“Ồ? Còn định chối? Ngươi đã tấu lên Hoàng hậu, khiến Hoàng hậu định giáng tội bất kính xuống đầu ta, giờ lại bảo là không?”
“Ta… ta chỉ nói Vương thô tục vô lễ, giống như Dạ Xoa thôi!”
“Dạ Xoa hay La Sát gì ta cũng không quan tâm.” – Ta nắm chặt cổ bà ta, từng chữ lạnh băng –
“Ngươi nói không có, vậy đi đối chất với Dạ !
Ta vừa nghe chính miệng hắn nói, ngươi không nói, thì là hắn bịa.
Đến ấy, ta đánh hai luôn!”
Nói rồi, ta kéo phắt bà ta ra cửa.
Lưu ma ma sợ đến mức giãy giụa như gà bị cắt tiết, vừa la vừa thét:
“Buông ra! Ngươi điên rồi! Có không! Cứu mạng! Vương đánh người!”
8
Trong giằng co, Lưu ma ma trượt chân, ngã vào đống hành lý đã gói ghém xong.
“Rào—”
Cái túi vải bung ra, đồ trong lăn khắp mặt đất.
Ngoài vài bộ quần áo, còn có vài củ nhân sâm già chất lượng thượng hạng, một cây ngọc như ý trắng muốt, và một thỏi bạc quan dụng sáng loáng!
Ta vừa nhìn đã nhận ra — đó chính là mấy củ nhân sâm Hoàng đế ban cho Vương gia bồi bổ mấy hôm trước.
Còn cây như ý kia, ta từng thấy đặt trong của Tiêu Huyền Sách.
Trong khoảnh khắc, không gian trong lặng như tờ.
Lưu ma ma nhìn đống tang vật dưới đất, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Ta khoanh , khẽ nhếch môi:
“Giỏi đấy. Thì ra là một mụ chân không sạch, ăn cắp đồ trong phủ, còn định ôm đi luôn sao?”
Ta vừa nói vừa tiến lên, định xách bà ta đi nộp quan, thì Dạ “tình cờ” dẫn một đội thị vệ bước vào.
Hắn liếc qua đống đồ trên đất, làm ra vẻ bàng hoàng kinh ngạc:
“Lưu ma ma, bà làm gì này? Vương phủ đối đãi bà không tệ, sao lại phạm tội trộm cắp?”
“Ta không có! Đây… đây là Vương gia ban thưởng cho ta!” – Lưu ma ma nắm lấy lời nói cuối , cố gào lên biện bạch.
Một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo vang lên ngoài cửa:
“Ồ? Bổn vương ban cho ngươi khi nào vậy?”
Tiêu Huyền Sách được đẩy vào trên chiếc xe lăn, sắc mặt bình thản áp lực.
Lưu ma ma run rẩy, “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất:
“Vương… Vương gia! Lão nô hồ đồ nhất thời, xin Vương gia tha mạng!”
Tiêu Huyền Sách chẳng buồn liếc bà ta, chỉ quay sang nhìn chằm chằm lão Ngô – quản sự mua sắm, nha hoàn Tiểu Thúy đang quỳ run góc tường.
“Các ngươi nói xem — những thứ này, có quen mắt không?”
Lão Ngô và Tiểu Thúy đồng loạt đập đầu xuống đất, giọng run rẩy như gió thoảng:
“Vương gia tha mạng! Là… là Lưu ma ma ép bọn nô tài!
Bà ta nói mình là người Hoàng hậu nương nương, bọn nô tài không cãi!”
Hóa ra, Lưu ma ma đã lợi dụng thân phận thân tín của Hoàng hậu, uy hiếp và mua chuộc người trong phủ —
vừa bí mật truyền tin ra ngoài, vừa thủ lợi riêng, định lén chuyển hết vật quý trong phủ Tĩnh Vương ra ngoài tham ô.
9
Mọi , chân tướng đã rõ ràng.
“Người đâu, trói ba kẻ này lại, tang vật, lập tức giải vào cung, Hoàng hậu nương nương ‘đích thân’ xử lý.”
“Nhân tiện nhắn rằng, Vương của bản vương tuy chẳng rành quy củ, nhưng mắt không dung nổi một hạt cát, giúp nương nương dọn dẹp môn hộ.”
“Tuân lệnh!” – Dạ lĩnh mệnh.
Xong xuôi, tại .
Dạ khom người thưa:
“Vương gia, chiêu này cao minh. Vừa nhổ được tai mắt, vừa gõ vào mặt Hoàng hậu. Có điều xem ra… Vương thực sự chẳng liên quan gì Thái tử. nàng là người của Thái tử, tuyệt đối không phá tan mạng lưới tình báo của hắn kiểu búa bổ như này.”
Tiêu Huyền Sách nhàn nhạt đáp, trong giọng như có một nét chính hắn cũng không nhận ra:
“Nàng tất nhiên không phải. Thái tử có được quân cờ thú vị như vậy, sớm đã toang từ nước đầu tiên.”
Hắn hiểu rõ, Điền Man Man chẳng khác nào một thiên thạch khó đoán, rơi vào bàn cờ giữa hắn và đối thủ.
Nàng không bất kỳ quy luật nào. Mọi hành động đều dựa trên một logic duy nhất: được ăn – và không được phép cản ăn.
Cũng vì , nàng lại chính là chìa khóa phá cục.
Sau vụ Lưu ma ma, địa vị của ta trong phủ đã như núi Thái Sơn, không động.
Tiêu Huyền Sách không nhắc lại đó, cũng chẳng khen ngợi ta, nhưng từ hôm ấy, món ăn trong bếp tăng hẳn một bậc.
Chiều hôm đó, ta đang tưới nước cho vườn dưa leo, thì Dạ bước .
Vẫn cái mặt lạnh như thể người ta thiếu hắn hai trăm lượng bạc.
“Vương , Vương gia cho mời người đến một chuyến.”
“Có việc gì?” – Ta hỏi.
“Không rõ.”
Ta đặt thùng nước xuống, phủi , rồi đi hắn.
Vào , Tiêu Huyền Sách đang đọc một cuộn trúc .
Hắn trường sam màu nguyệt bạch, sắc mặt vẫn nhợt nhạt, nhưng giữa chân mày đã bớt âm u trước.
“Ngồi.” – Hắn chỉ chiếc ghế đối diện.
Ta kéo ghế ngồi xuống.
“Dạo này ở phủ sống ổn không?” – Hắn hỏi.
“Cũng ổn. Chỉ là giường hơi cứng.”
Hắn im lặng một , rồi nói:
“Ngày mai ta cho người thay giường mềm .”
“Được.”
Lại là trầm .
Ta không hiểu mấy kẻ thành thị, nói năng vòng vo như khói. Có thì cứ nói quách, còn bày đặt mưa bay gió thoảng.
Cuối , ta mất kiên nhẫn:
“Vương gia, rốt cuộc tìm ta có việc gì? Không nói thì ta về tưới dưa tiếp.”
10
Tiêu Huyền Sách buông trúc , ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm:
“Ba ngày nữa, trong cung có yến tiệc. Nàng phải ta nhập cung.”
“Ồ.”
“Vào cung, quy củ còn nhiều trong phủ.”
“Biết rồi.”
“Không được nói bậy. Không được động thủ. Càng không được…” – Hắn dừng một lát, có vẻ cân nhắc từ ngữ – “Không được… tùy tiện khuân đồ.”
Ta gật đầu:
“Chỉ cần có cơm ăn, gì cũng dễ nói.”
Tiêu Huyền Sách hơi nghẹn, nâng tách trà uống một ngụm, rồi tiếp lời:
“Trong cung đông người, ánh mắt dòm ngó khắp nơi. Thái tử với ta xưa nay bất hòa. Hắn rất có thể mượn cơ hội gây khó dễ với nàng – cũng là nhằm vào ta.”
“Gây khó dễ với ta?” – Ta hứng thú hẳn lên – “Gây kiểu gì? Không cho ăn à?”
“…”
Tiêu Huyền Sách hít một hơi sâu:
“Hắn có thể khiến nàng mất mặt trước chúng thần.”
“Ví dụ?”
“Bắt biểu diễn tài nghệ.”
Ta gật gù, đã hiểu.
Ta vỗ ngực, tự tin đáp:
“ đó ta giỏi!”
Mắt Tiêu Huyền Sách thoáng lóe lên dự cảm chẳng lành:
“Nàng biết cái gì?”
“Ta biết dùng ngực đập đá, không chém gạch, một quyền đánh chết trâu! Vương gia muốn xem cái nào?”
“…”
Hắn nhắm mắt, xoa ấn đường, một lâu mới mở ra.
“Điền Man Man,” – Hắn nhấn từng chữ – “vào cung rồi, nàng không cần làm gì . Chỉ cần sau ta, ngậm miệng lại là được.”
“Vậy có người đánh ta thì sao?”
“ không đánh nàng.”
“Còn có người mắng ta?”
“Ta xử lý.”
“Vậy bọn họ không cho ta ăn thì sao?”
“…!”
Sắc mặt Tiêu Huyền Sách giật khẽ, gân xanh thái dương nảy một cái:
“Trong cung yến, không nàng đói.”
Nghe vậy, ta mới yên tâm, hài lòng gật đầu.
Hắn nhìn ta, rồi đột nhiên bật .
“Nàng đúng là… chẳng sợ ta chút nào.”
Ta nhướng mày nhìn hắn, vẻ mặt khó hiểu:
“Ta sợ ngài làm gì? Ngài đánh không lại ta .”
Nụ của Tiêu Huyền Sách, cứng lại trên gương mặt.
11
Ba ngày sau, ta ngồi lên xe ngựa tiến cung.
Xe ngựa rộng rãi, trong lót nệm dày, ngồi còn êm cái giường gỗ cứng đơ ở Tĩnh Vương phủ.
Tiêu Huyền Sách ngồi đối diện ta, nhắm mắt dưỡng thần.
Hôm nay hắn một bộ trường bào gấm đen thêu chỉ vàng hình vân mây rườm rà, càng làm khuôn mặt trắng nhợt kia thêm phần tuấn mỹ khó bì.
Ta không nhịn được nhìn hắn thêm mấy lần.
Công bằng nói: đẹp . Tiếc là… phế.
Xe ngựa lắc lư, ta bắt đầu thấy buồn ngủ.
“Ê.” – Ta lên tiếng – “Cơm trong cung ngon không?”
Tiêu Huyền Sách mở mắt, liếc ta một cái nhàn nhạt:
“Ngự trù làm, nàng nói xem?”
“Có thịt không?”
“Có.”
“Ăn no không?”
Hắn trầm vài giây, trông như đang suy nghĩ một vấn đề triết học.
Cuối , hắn nói:
“ nàng ăn luôn cái đĩa, chắc là no.”
Ta cảm thấy mình bị mỉa, nhưng không có bằng chứng.
cổng cung, xe ngựa dừng lại, đổi thành kiệu nhỏ trong cung.
Yến tiệc tổ chức ở Ngự Hoa Viên, đình đài lầu các, cầu cong nước chảy, khí còn Vương phủ.
Nam thanh nữ tú ăn hoa lệ đi qua đi lại, cũng bảnh bao sáng sủa, chỉ là ánh mắt thì chẳng mấy thân thiện, cứ lén liếc về phía ta và Tiêu Huyền Sách.
Dạ đẩy xe lăn, ta đi cạnh.
Một nam tử hoàng bào vàng sáng bước đến, nom cũng sáng sủa như người.
“Tam , cuối cũng . Hoàng huynh còn tưởng bệnh, không đến được.”
Hắn chính là Thái tử Tiêu Cảnh Du.
Tiêu Huyền Sách mặt không cảm xúc:
“Làm phiền Thái tử quan tâm, ta còn chưa chết.”
Nụ của Thái tử khựng một chút, rồi nhanh chóng khôi phục lại.
Ánh mắt hắn rơi lên người ta, nhìn từ đầu đến chân như đang chọn hàng.
“Vị này hẳn là Tam muội, quả nhiên… khác người.”
Ta nghe ra hắn có ý châm chọc, nhưng lười đáp.
Vì đó ta đang chăm chú nhìn đĩa ngỗng quay ở bàn phía xa – da giòn bóng mỡ, thơm lừng muốn chết.
Thấy ta không tâm, Thái tử lại nói với Tiêu Huyền Sách:
“Tam muội có phúc . Nghe nói vì bồi bổ cho muội, đem nhân sâm trăm năm quý giá trong phủ ra dùng. Tình thâm nghĩa trọng, khiến người ngưỡng mộ.”
Tiêu Huyền Sách không thèm nhấc mí:
“Vương của ta, không thương thì thương ?”