Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1VneA8ayh8
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ngày anh tôi cưới chị dâu, cả làng náo nhiệt như có hội.
Người làng đến đông đủ, rượu tiệc bày ra kín cả mấy dãy bàn.
Rượu là do chính tay chị dâu chọn — thơm nồng đậm đà.
Chỉ có bà Lưu là không đến, chắc vẫn co mình trong căn nhà cũ kỹ của bà như mọi khi.
Chị dâu hôm nay rất đẹp. Mặc bộ hỉ phục đỏ thẫm, làn da trắng như ngọc, cả người toát ra vẻ hồng hào rạng rỡ.
Hôm nay chị không đội mũ, thay vào đó là khăn đỏ buộc trán và những món trang sức khéo léo che đi ba đường vết xanh kia.
Anh tôi dẫn chị đi từng bàn mời rượu, ai cũng khen chị da đẹp, mặt xinh.
Chị nghe thì e thẹn núp sau lưng anh, mỉm cười dịu dàng: “Tất cả là nhờ mẹ chăm sóc tốt.”
Cả đám cười rộ lên, vui vẻ không ngớt.
Sau đó, chị được đưa vào phòng tân hôn rồi không thấy ra ngoài nữa.
Trước khi tiệc tan, chỉ có một mình mẹ tôi bước vào đó — mang theo một bát sữa dê giống hệt thường ngày.
Tôi nghe được vài câu trò chuyện, chị dâu khúc khích cười.
Mẹ tôi ra khỏi phòng với chiếc bát trống, rồi không ai bước vào thêm nữa cho đến khi trời tối.
Tiệc cưới kết thúc. Trời đã tối mịt, chỉ còn vài người say khướt nán lại, nói chuyện với mẹ tôi rồi vội vã ra về.
Mẹ đưa tôi vào phòng, xoa đầu dặn: “Ngủ ngoan. Dù có nghe gì cũng không được ra ngoài.”
Nụ cười của bà có gì đó khiến tôi rùng mình, nhưng tôi mệt mỏi nên cũng thiếp đi nhanh chóng.
Nửa đêm, tôi bị một tiếng thét kinh hoàng làm cho bừng tỉnh.
Tôi không nghĩ nhiều đến lời mẹ dặn, lập tức bước ra ngoài.
Ánh trăng lờ mờ, bóng cây rũ rượi như vuốt ma vươn ra mặt đất.
Tiếng kêu vẫn còn — từ phòng của anh tôi và chị dâu.
Tôi rón rén tới gần cửa sổ, nhìn qua khe gỗ, và cảnh tượng bên trong khiến tôi nghẹt thở.
Chị dâu — trần truồng, tay chân bị trói bằng dây thừng, miệng nhét đầy vải — giờ đây đã đẫm máu.
Vải trắng giờ đỏ sẫm, máu còn tiếp tục trào ra từ miệng chị.
Xung quanh là một nhóm đông đàn ông làng, nhiều hơn lần trước.
Họ cầm dao lọc thịt — loại vẫn dùng để xẻ súc vật, đang chỉ trỏ lên tay chân, bụng chị như bàn tính nên xuống dao chỗ nào.
Chị dâu giãy giụa, nhưng càng lúc càng yếu.
Tôi còn chưa hiểu sao chị lại chảy máu đến vậy, thì ánh mắt tôi chạm phải… một cái đĩa đặt trên bàn — trong đó có một chiếc lư ỡi người.
Họ đã cắ t l ư ỡ i chị ấy.
“Con đàn bà này không bị thuốc khống chế, hay là xử luôn đi?” Lão đồ tể trong làng lạnh lùng nói.
“Rõ ràng tôi thấy cô ta uống rồi mà, chắc sau đó lén nhổ ra.” Mẹ tôi cau mày đáp.
“Xử lý cho xong.” Lão Từ chống gậy ra lệnh.
Tôi như chết lặng, nhìn thấy lưỡi dao chĩa vào cổ họng chị.
Chị bỗng mở to mắt, ánh mắt hoảng loạn nhìn thẳng vào tôi đang nấp sau cửa sổ.
Tôi nín thở, không dám nhúc nhích.
Lưỡi dao chạm vào cổ chị — máo phun ra như suối, mắt chị trợn tròn, rồi từ từ lịm xuống.
Toàn thân chị không còn cử động. Căn phòng loang đầy máu đỏ.
Không ai tỏ ra ngạc nhiên — như thể đây chỉ là một nghi thức quen thuộc.
“Cởi dây trói, rửa sạch da đi.” Lão Từ ra lệnh tiếp.
Mẹ tôi tháo từng sợi dây, anh tôi xách nước dội lên thi thể chị.
Máu từ đỏ đậm loãng dần thành hồng nhạt.
Lão đồ tể tiến lên, nhìn kỹ xác chị, sau đó… cắm dao vào bụng.
Trước mắt tôi chỉ còn một màu đỏ.
Tôi run rẩy nằm trên giường, nước mắt không ngừng chảy.
Đầu óc đầy ắp hình ảnh chị dâu chếc trong m á u, bị lột da.
Tôi không thể ngủ nổi cả đêm.
Khi gà cất tiếng gáy, tôi lại ngồi bật dậy.
Mẹ tôi bắt đầu một ngày như thường — phơi lúa, nấu ăn.
Chỉ khác là… hôm nay không có chị dâu bên bàn ăn.
Mẹ đưa cho tôi một quả trứng luộc. “Chị con đi xa rồi. Ăn xong còn phải đi cắt cỏ cho dê.”
Mẹ xoa đầu tôi, ánh mắt hiền từ như mọi khi.
Tôi không hỏi. Bởi tôi biết — họ không muốn tôi biết.
Tôi chợt nhớ lại: cả tám người chị dâu trước cũng “đi xa” như vậy.
Và mẹ tôi… cũng là người đã nói như thế.
Làng hôm đó tràn ngập tiếng cười. Ai nấy đều rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh một niềm tin kỳ quái.
Tôi lặng lẽ tách khỏi đoàn người, vòng ra đầu thôn đến nhà bà Lưu.
Tôi không gặp bà mấy hôm rồi. Tôi nhớ những gì bà nói lần trước — tôi phải hỏi cho rõ.
Tôi bước vào, thấy bà ngồi cạnh cửa sổ, lẩm bẩm: “Hết rồi… tất cả đều xong rồi.”
“Trống vang… hồn bay… quỷ thần giáng thế… hồn này không bay đi được nữa…”
Tôi rùng mình, tiến đến gần: “Ai… ai muốn trả thù? Sao lại nói là hết rồi?”
Bà chợt giật mình nhìn tôi, khuôn mặt nhăn nheo run rẩy.
Rồi như lần trước, bà lại bịt tai tôi, thì thầm từng chữ: “Đừng nghe gì cả… con ngoan… đừng nghe bất cứ thứ gì…”
Ngày Rằm tháng Bảy — Trung Nguyên — trời âm u, gió thổi rít rào không dứt.
Lão Từ dẫn đầu cả làng lên núi tế lễ.
Mỗi nhà cầm một bát huyết kê và một bình rượu trắng, dắt cả nhà lớn bé theo sau.
Tế đàn nằm sâu trong rừng, nơi có một giếng cổ — mẹ tôi bảo đó là lối dẫn đến thế giới quỷ thần.
Tôi không hỏi thêm gì được, chỉ lặng lẽ lên núi theo họ.
Quanh tế đàn, dân làng quỳ xuống đông đúc.
Hương khói nghi ngút, bao phủ không gian bằng một mùi nhang nồng nặc.
Tôi quỳ bên mẹ, bà chăm chú nhìn vào giếng cổ.
Từng nhà bước lên, đổ máo gà xuống giếng.
Lão Từ đứng cạnh đọc to lời tế: “Tế quỷ thần, hiến rượu thanh. Đón vạn quỷ, cầu hồn an.”
Sau đó, ai nấy đổ rượu xuống đất, miệng tụng niệm: “Cầu mưa thuận gió hòa, hậu duệ thịnh vượng.”
Đáng lý nghi thức nên kết thúc ở đây — nhưng lão Từ bỗng hô to: “Trống vang — hồn bay — quỷ thần giáng thế!”
Tôi giật mình.
Bà Lưu cũng từng nói câu đó…
Ngay sau đó, tiếng trống từ sâu trong núi vọng lại — nặng nề, dữ dội.
Trời bất chợt tối sầm, gió quật từng đợt lạnh buốt.
Tôi nhớ lời bà Lưu — không được nghe trống!
Tôi vội bịt tai lại.
Trong khi đó, dân làng lại vui mừng như lên đồng, miệng cười rạng rỡ, ánh mắt ngập tràn sùng kính.
“Cảm tạ quỷ thần ban ơn, xin thành tâm cầu nguyện!”
Lão Từ quỳ sát bên giếng, miệng lẩm nhẩm cầu xin.
Tiếng trống càng lúc càng gần — chín chiếc trống da người trắng toát từ xa tiến đến.
Chín người vác trống, gõ nhịp điên cuồng, vây quanh giếng cổ.
Giữa không khí tà dị ấy, giếng bắt đầu nổi bọt sùng sục…
“Quỷ thần tới rồi!” — ai đó hét lớn.
Mọi người nhào tới giếng, miệng cầu xin:
“Cho nhà con đẻ được quý tử!” “Xin nhiều vàng bạc!” “Cầu trường sinh bất lão!” “Cho chồng con sống lại!”
Thì ra quỷ thần có thể thực hiện mọi ước vọng…
Nhưng ngay khi có người chạm vào giếng, tiếng hét đau đớn vang lên.
Từ giếng, từng đàn sâu đỏ máu bò ra — chui thẳng vào da thịt người, rúc rích bò dưới lớp da!
Trống ngừng bặt.
Dân làng hoảng loạn bỏ chạy, nhưng bầy sâu vẫn ùn ùn trồi lên.
Lão Từ — người gần giếng nhất — lăn lộn trong đau đớn, da thịt sưng đỏ, run rẩy kêu gào:
“Đốt… đốt giếng đi… dùng lửa!”
Cuối cùng, vài người tỉnh táo ném đuốc xuống.
Ngọn lửa bùng lên — bầy sâu dần tản đi, những con còn lại cũng biến mất trong lùm cây.
Sâu trong da người cũng ngừng bò. Tất cả — bỗng trở lại tĩnh lặng.
Lão Từ run rẩy chống gậy đứng dậy, khuôn mặt đã đầy nếp nhăn lại nổi thêm vài cục mụn mủ như bị độc trùng cắn, trông vô cùng đáng sợ.
Ông ta lảo đảo bò đến cạnh giếng cổ, môi khô nứt lẩm bẩm: “Tại sao lại thành ra thế này… Tại sao ta muốn trường sinh bất tử chứ…”
Ông bước đến bên trống da, đưa bàn tay khô héo vỗ nhẹ lên mặt trống láng mịn — âm trống vang lên chấn động màng nhĩ. “Trống vang hồn tan… Quỷ thần giáng thế! Giáng thế!”
Lão Từ như phát điên, điên cuồng gõ trống cho đến khi ngã gục xuống đất.
Dưới làn da ông ta, trùng đỏ lại bắt đầu bò ngoằn ngoèo.
Dân làng hoảng loạn tháo chạy, không còn chút hưng phấn hay sung sướng nào, chỉ còn lại sợ hãi.
Có tiếng khóc nghẹn vang lên trong đám đông, như để tưởng nhớ những người đã khuất.
Mẹ tôi trông như già đi mười tuổi chỉ trong một đêm, đôi mắt trống rỗng, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không trở lại được nữa rồi… không ai trở lại được nữa…”
Anh tôi cũng lặng im, không nói một lời.
Cha tôi mất mười năm trước trong một trận lở đất khi đang chặt củi trên núi.
Xác ông không bao giờ được tìm thấy.
Mẹ tôi từng ngày ngày lên núi tìm ông, rồi sau đó dừng lại. Tôi tưởng mẹ đã chấp nhận sự thật. Nhưng hóa ra… bà chưa từng quên.
Những người bị trùng đỏ bò vào da thịt đã được đưa đến nhà lang trong làng.
Ông lang bảo chưa từng thấy loại bệnh này, chỉ có thể mổ da lấy trùng ra, không còn cách nào khác.
Tiếng hét vang lên liên hồi, đó là âm thanh của da thịt bị lột sống.
Lão Từ cũng nằm đó, khắp người đầy vết mổ, máu rỉ ra từng dòng cho đến khi ngất lịm.
Mọi người tưởng thế là hết. Nhưng không… đây mới chỉ là khởi đầu.
Tối hôm đó, mẹ và anh tôi đột nhiên lên cơn co giật dữ dội.
Cả hai vật vã trên giường, liên tục cào cấu làn da như thể có hàng ngàn con trùng đang bò trong máu thịt.
Họ không ngừng la hét, mồ hôi túa ra ướt đẫm cả giường chiếu.
Triệu chứng y hệt những người bị trùng đỏ chui vào cơ thể ở tế đàn sáng nay.
Tôi hoảng sợ chạy đi tìm người giúp đỡ. Nhưng… mỗi nhà đều phát ra tiếng hét đau đớn.
Cả ngôi làng ngập trong tiếng rên rỉ, than khóc và mùi máu.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, tôi thấy mặt đất nhung nhúc những con trùng đỏ máu đang bò khắp nơi.
Tôi lách qua bầy trùng, quay về nhà thì thấy chúng đã bò kín người mẹ và anh tôi.
Cả hai hét lên trong cơn hoảng loạn.
Tôi không biết mình thiếp đi từ lúc nào. Khi tỉnh dậy vì tiếng gà gáy, mọi cảnh tượng vẫn rõ mồn một trong đầu.
Tôi chạy đến xem mẹ và anh, họ đang hấp hối nằm trên giường, như vừa trải qua cơn địa ngục.
Trùng đỏ không thấy đâu nữa. Họ thoi thóp mở mắt, cả hai đều sợ hãi đến tột cùng.
Ra ngoài, tôi thấy dân làng ai cũng có vẻ mệt mỏi và hoang mang, chẳng ai dám nhắc về đêm qua.
Một người chạy từ nhà lão Từ đến nhà ông lang — lão Từ đã chết.
Cả đêm, vết mổ không ngừng chảy máu, trùng bò vào tận xương tủy, tra tấn ông ta đến chết.
Xác ông chỉ còn là một lớp da khô đét, tay chân bị trùng ăn rữa nát.
Xác được quấn vào chiếu, chuẩn bị đem lên núi cho dã thú xơi.
Một đời oai phong, cũng hóa tro bụi.