Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fuluph5xE

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi sinh được một cục cưng ngọt ngào, bẩm sinh đã có năng lực thả thính, lời ngon tiếng ngọt nói ra như nước chảy mây trôi.
“Mẹ không cho con cũng không sao đâu, con thương mẹ nhất nhất nhất luôn .”
Tay tôi run một cái, năm gói khoai tây chiên rơi vào giỏ lúc nào không hay.
Về tới nhà mới thấy hối hận: “Thằng lớn thế nào, thằng nhỏ vẫn y chang như vậy.”
Vừa lẩm bẩm xong, một cơ thể ấm áp bất ngờ áp sát từ phía sau.
Cằm người đàn ông cọ nhẹ vào hõm cổ tôi, nói dính chặt, ngọt như mật, len thẳng vào tim.
“Anh cũng thương em nhất nhất nhất luôn.”
1
“Du Duy Nhất, không được vặt nữa.”
Tôi vừa định đặt lại gói khoai tây chiên thì bị nhóc con ôm chặt lấy chân.
“Mẹ không cũng không sao đâu, con thương mẹ nhất nhất nhất luôn!”
Du Duy Nhất chớp mắt long lanh:
“Con ngoan ba nhiều đúng không mẹ?”
Tay tôi run một cái, năm gói khoai tây chiên rơi vào giỏ.
Du Duy Nhất khoa trương “oa” một tiếng.
“Khoảnh khắc này, con còn thương mẹ cả ba!”
Sau quét mặt thanh toán xong, nhóc con nghiêng đầu thắc mắc:
“Mẹ ơi, có ai đẹp cũng được lấy đồ vặt miễn phí không?”
Tôi bị con chọc cười đến đau bụng.
Đến lúc về nhà, nhóc con xách túi ắp, cười hớn hở như vừa cướp được kho báu, tôi mới ra mình lại bị bẫy.
“Người lớn thì như vậy, trẻ con cũng vậy.”
Tôi hơi bực, dí trán Du Duy Nhất một cái.
“Con và ba con y như đúc từ một khuôn ra vậy.”
Vừa dứt lời, một cơ thể ấm áp bất ngờ áp sát từ phía sau.
Cằm của người đàn ông cọ nhẹ vào hõm cổ tôi, nói dính chặt, ngọt ngào len vào tim:
“Anh cũng thương em nhất nhất nhất luôn.”
“Ba!”
Du Duy Nhất lập tức thả túi khoai tây, hưng phấn lao tới ôm lấy.
“Du Duy Nhất, nhắm mắt lại nhé.”
Nhóc con liền dùng hai tay bịt mắt, tuyên bố to rõ:
“Con bịt rồi nha!”
Du Hằng vòng ra mặt tôi, đặt một nụ hôn.
Chưa kịp hôn lâu, tôi đã đẩy anh ra, khẽ nhắc:
“Du Duy Nhất vẫn đang ở đây.”
“Anh biết mà…”
Nói xong liền hôn sâu .
Đến tôi bị hôn đến mềm nhũn cả chân, liếc mắt nhìn sang thì thấy nhóc con vẫn bịt mắt đấy…
rõ ràng khe tay cố tình hé ra, là đôi mắt tròn xoe đang chăm chú theo dõi say mê.
Có vẻ như phát hiện mình bị lộ, Du Duy Nhất vội vàng khép các ngón tay lại, ra vẻ chẳng có gì mà nói to:
“Con không thấy gì đâu ạ!”
Rồi nhóc mềm mại vang , như thể đang nhắc khéo:
“Ba, hôn nhanh nhanh , con hơi hơi đói rồi.”
Nhóc bốn tuổi không biết rằng, ba của nhóc lúc này cũng đang thì thầm tai tôi một kiểu nói:
“Em ơi, ngủ sớm một nhé, anh cũng… hơi hơi đói rồi.”
2
Sau bữa tối, tôi tay Du Duy Nhất mềm mềm dạo tiêu cơm.
Một đoạn tranh cãi kìm nén vang từ xa.
“Đổng Hân, em làm loạn đủ chưa?”
“Chúng ta đã chia tay rồi… Anh đừng đến tìm em nữa được không?”
Tôi quay đầu nhìn lại, thấy Đổng Hân bị một người đàn ông chặn lại giữa thân cây và lồng ngực hắn, không còn lối thoát.
Người là Huyễn – thiếu gia của Tranh Giới Truyền Thông, tay nửa tài nguyên của giới giải trí Bắc Xuyên.
Chính anh ta là người đã phát hiện và nâng đỡ Đổng Hân.
Từ sau cô được nhà họ Đổng lại, hai người đã chia tay, Huyễn mãi không chịu buông tay.
Du Hằng nghiêng đầu liếc tôi một cái.
Tôi hiểu ánh mắt ấy đang hỏi — Có giúp không?
Tôi khẽ gật đầu.
Huyễn chưa kịp phản ứng, đã bị khống chế không nhúc nhích nổi.
“Mẹ kiếp mày là ai?”
Huyễn nghiến răng, quay đầu nhìn rõ người đến:
“Cặp đôi cãi nhau một cũng chướng mắt ông chủ Du luôn à?”
Tôi vỗ nhẹ lưng Du Duy Nhất.
Nhóc con nhanh trí, lập tức buông tay tôi ra, chạy lạch bạch đến lấy tay Đổng Hân, ngửa mặt :
“Dì đừng sợ nha, Duy Nhất cho dì kẹo được không? Ngọt lắm á.”
Đổng Hân mặt mày tái mét, vẫn lấy viên sôcôla nhóc con , khẽ nói:
“Dì không sao.”
Cô mặc đồ dự tiệc, váy mỏng tang, ngoài lại đang lạnh, nên co rúm người vì rét.
Du Duy Nhất tháo khăn choàng cổ, mở ra, cho cô:
“Chân dì đang nhảy múa nè, để con sưởi cho.”
kia, Du Hằng chẳng hề có ý định buông tay.
“Giám đốc , nguôi giận chưa?”
Huyễn hít sâu:
“Buông tay .”
Hắn xoa cổ tay, cười lạnh, từ xa nhìn chằm chằm Đổng Hân:
“Lần sau gặp lại nha, bảo bối.”
Chúng tôi Đổng Hân về nhà, dặn dò cô chú ý an toàn.
ngủ, Du Duy Nhất còn làm ra vẻ người lớn, thở dài:
“Mẹ ơi, dì tội nghiệp quá à…”
Tôi hôn trán nhóc, nặng trĩu.
“Em ơi…”
Vừa vào phòng, tôi đã bị Du Hằng đè giường.
Nụ hôn của anh phủ xuống, dịu dàng và tỉ mỉ.
Tôi lấy ngón tay anh, lắc nhẹ:
“Nũng nịu gì nữa, nói .”
Du Hằng nhìn tôi bằng ánh mắt dính người, nói cũng không kiêng dè:
“Em ơi, ngủ với anh .”
3
Suốt nửa năm nay, gần như đêm nào tôi cũng mơ thấy quá khứ.
Năm tôi năm tuổi được nuôi, thì Đổng Hân đã bị bắt cóc được một năm.
Mẹ Đổng – Tống Lam hoàn toàn suy sụp.
Bố Đổng – Đổng cũng kiệt quệ, vừa xử lý công việc công ty đang rối ren, vừa gắng gượng chăm sóc người vợ đang khủng hoảng tinh thần, lại vừa đối mặt với điều tra của cảnh sát những cuộc tìm kiếm vô vọng lặp lặp lại.
Dưới sự khuyên nhủ không ngừng của bác sĩ tâm lý và người thân, cuối Đổng ra một quyết định khó khăn:
nuôi một bé gái trạc tuổi với Đổng Hân.
Người được chọn chính là tôi – Đổng Thiên Dự.
Tôi chỉ lớn Đổng Hân năm ngày.
Hôm là một ngày nắng đẹp.
Tống Lam gầy đến đáng sợ.
Tôi được bảo mẫu dắt tay, rụt rè đến mặt .
quay đầu lại chậm rãi, khàn đặc:
“Hân… Hân Hân?”
Tôi theo phản xạ lắc đầu, khẽ nói:
“Thiên Dự ạ.”
không nhìn tôi nữa, sự từ chối ấy khiến tôi buồn đến nghẹn.
Thế là tôi tự nhủ với .
Mình giống Đổng Hân một .
Giống thêm nữa.
Biết đâu mẹ sẽ vui, sẽ không trả tôi về trại mồ côi.
Tôi trở thành người quan sát dè dặt nhất nhà họ Đổng.
Lén lút xem xem lại những tấm ảnh mà Đổng Hân để lại, bắt chước điệu cười nghiêng đầu của cô bé.
Tôi hỏi bác giúp việc nhà:
“Dì Trương, kia em gái thích mặc đồ gì ạ?”
Dì đỏ hoe mắt, kể:
“Hân Hân thích nhất là váy công chúa có lớp voan nhỏ, màu hồng, nhìn như một đóa hoa nhỏ vậy.”
Thế nên, Tống Lam lần đầu tôi ra ngoài đồ và hỏi tôi thích cái nào, tôi chỉ vào chiếc váy voan hồng ấy, cười bắt chước Đổng Hân:
“Mẹ ơi, con thích cái này.”
Tống Lam sững người.
ngồi xuống xoa đầu tôi, dịu dàng:
“Thiên Dự, mẹ con là để đồ con thích.
Nếu con thích chiếc váy màu hồng này thì chúng ta .
con là Thiên Dự.
Thiên Dự thích gì, thì mình cái .”
nhìn sâu vào mắt tôi:
“Con là chính con, không cần giống ai cả.”
4
Đổng cũng luôn nói:
“Thiên Dự cười có lúm đồng tiền, còn em gái thì không.
Thiên Dự nhà ta uống ngoan lắm, em gái thì kén .
Tiểu Thiên Dự là bảo bối duy nhất vô nhị của nhà mình mà.”
Họ phân biệt rất rõ ràng.
càng như vậy, cái hố tôi mang tên “người thay thế” lại càng sâu không đáy.
Tôi sợ.
Sợ rằng chỉ cần tôi lơ là một , cái nền vững chắc dưới chân sẽ rạn nứt và sụp đổ tích tắc.
May mắn thay, tôi đã có sự nghiệp vững vàng, tình cảm cũng đủ .
Không còn cần sợ nữa.
Tìm được Đổng Hân, tôi thật vui mừng.
Sự tìm kiếm tuyệt vọng bấy lâu của Đổng cuối cũng có hồi đáp.
Xét nghiệm DNA xác : cô gái đang nổi tiếng trên màn ảnh hiện nay chính là Đổng Hân.
Ngày cô trở về nhà, Tống Lam xúc động đến mức gần như không đứng vững, còn Đổng thì mắt đỏ hoe, cố kìm nén cảm xúc.
Xe bảo mẫu từ từ dừng lại cổng, mọi người đều nín thở.
Cửa xe mở ra, trợ lý xuống .
Sau , một đôi giày cao gót tinh xảo đặt nhẹ xuống mặt đất.
Đổng Hân xuống xe.
Cô đẹp đến ngỡ ngàng.
Ánh mắt lướt qua cha mẹ ruột, dừng lại nơi tôi và Du Hằng đang đứng lùi phía sau, tay tay Du Duy Nhất.
Rồi cô nhanh chóng tới, ôm chặt lấy Tống Lam đang khóc không thành tiếng.
“Mẹ… Con về rồi.”
Trên bàn , Đổng Hân kể lại câu chuyện bị bắt cóc, sinh tồn nơi vùng núi khắc nghiệt, cơ duyên lọt vào mắt nhà tuyển trạch nhờ một bức ảnh chụp ngẫu nhiên, rồi chân vào giới giải trí, từ vai phụ nhỏ bé từng leo vị trí như hiện tại.
Tống Lam đau rơi lệ, còn Đổng cũng hối tiếc và áy náy.
Du Hằng thong thả lấy ngón tay tôi, xoay xoay, khiến tôi chẳng còn tâm trí để nghe tiếp câu chuyện.
Ngay lúc , Đổng Hân bất ngờ nâng ly rượu hướng về phía tôi.
“Chị.”
Cô dùng cách xưng hô ấy.
“Những năm qua, cảm ơn chị đã thay em cạnh bố mẹ.”
Tôi mỉm cười đáp lại:
“Đều là người một nhà cả, em trở về là tốt rồi.
Bố mẹ thật sự rất nhớ em.”
Tôi nói ra lời thật :
“Chào mừng em về nhà, Đổng Hân.”