Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fuluph5xE

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

9

, nè,” tôi chỉ vào vết sẹo trên tay mình.

“Lũ trẻ đó giành không được con búp bê, chỉ biết khóc rồi bảo sẹo của tôi xấu lắm, tôi cũng khóc theo.”

tôi cúi đầu kỹ thì thấy… Ơ kìa, chẳng phải nó giống hình lưỡi trăng sao?”

“Biết đâu đây là dấu hiệu tôi từng là tiên nữ đấy! Có dấu ấn rồi thì chắc sẽ được quay về thiên đình, trong phim truyền hình đều thế mà.”

Tôi gắng cho câu hài hước hơn một chút:

“Thế rồi tôi biến hết đám ngốc đó thành rùa, không biết nói lời tử tế thì đừng người nữa hahahahahaha…”

Tiếng của tôi đột ngột ngưng bặt.

Vì cậu bé kia – người luôn bất động như tượng – bỗng quay đầu lại.

Ánh mắt cậu thẳng vào vết sẹo trên tay tôi.

Tôi cứ ngỡ cậu sẽ lại quay như mọi lần, không.

Môi cậu khẽ động đậy.

Không có tiếng.

Hàng mi dày khẽ run lên.

Yết hầu trượt lên xuống chật vật – lần rồi lại lần nữa.

Cuối , một âm thanh khàn khàn, ngập ngừng, gắng từng chút một bật ra khỏi cổ họng:

“Không… buồn… .”

Nhẹ đến mức tưởng như có thể gió cuốn mất.

Tôi sững người, không dám tin cậu.

Cậu cũng tôi.

Du Hằng lại gắng mở , hơi thở như ép ra khỏi phổi, đến mức gần như nghẹn:

“Đừng… nói… mình… như vậy.”

Tim tôi vừa nhói lên vừa căng tức.

Tôi theo phản xạ rụt tay lại, kéo tay áo xuống che vết sẹo.

Du Hằng quýnh lên, vội vàng ra dấu bằng tay:

“Cậu… xinh… không xấu.”

10

Từ ngày đó, có điều đó thay đổi.

Nhờ vào sự điều trị tận tâm của Tống Lam và ý chí kiên cường của chính mình, năng lực ngôn ngữ của Du Hằng dần dần được phục hồi.

Cậu bắt đầu nói nhiều hơn, dù giọng chậm, đôi lúc còn ngập ngừng, mỗi lần cất tiếng đều như một lần phá kén hóa bướm.

Và tôi là người lặng lẽ, trung thành chứng kiến toàn bộ hành trình ấy.

Cậu không còn né tránh tôi đến gần.

Chúng tôi sẽ nhau ngồi đọc sách trong im lặng, cậu sẽ chỉ cho tôi những bức tranh cậu .

Tôi kể cho cậu những nhỏ nhặt xảy ra ở trường – cô giáo ra bài tập nhiều quá, bạn học nào đó khiến tôi khó chịu, thậm chí than phiền món dì Trương nấu nay không ngon.

Du Hằng thì chỉ lặng lẽ , đôi gật đầu, phần lớn là dùng đôi mắt đẹp ấy chăm chú tôi.

Trước mặt cậu, tôi không tỏ ra hoàn hảo.

Niềm vui của cậu thường ánh lên từ trong mắt, chẳng thể giấu được.

Thời gian trôi qua êm đềm như dòng nước.

Chúng tôi lớn lên, từ những đứa trẻ mơ hồ đến tuổi thanh xuân bỡ ngỡ, rồi trưởng thành, sánh vai mà đứng.

Gần gũi một cách tự nhiên, thân thiết không lời nói, dần biến thành tình sâu lắng, quả quyết.

Cậu khen tôi thông minh, mạnh mẽ, không giấu giếm mà thẳng thắn nói:

“Anh em lắm, .”

Và còn hỏi lại khiến người ta không đỡ nổi:

“Em có anh không?”

Trước tôi kịp trả lời “có” hoặc “không”, Du Hằng tình đưa tay bịt tôi:

“Không phải kiểu của người nhà đâu nhé. Là , ôm, …”

Chữ đó như hơi nước ẩm thấp, khiến người ta tưởng tượng đến những con sóng dập dìu vỗ vào bờ.

“Là thương từ trái tim đến thể xác, chỉ dành cho em. Anh em, Đổng Thiên Dự.”

Có lẽ ánh mắt tôi vô tình để lộ điều đó, cậu tôi rồi bật .

“Đừng vội. Anh còn theo đuổi em đấy, à.”

11

Tôi chẳng ngạc nhiên chút nào biết Du Hằng gặp Đổng Hân – chỉ là lần còn kèm theo một chủ đề nho nhỏ.

đó anh về nhà, không như thường lệ dán lấy tôi cọ cọ thân mật, mà chỉ cởi áo khoác rồi vào nhà tắm.

“Đổng Hân là gương mặt đại diện mùa mới của Frame&Tale, nên nay gặp là bình thường.”

“Ừ, em biết rồi.”

Cách đây một tháng, hãng nước hoa F&T nhá hàng bằng một bức ảnh bóng mờ của đại diện thương hiệu.

nay có người tung tin về buổi gặp giữa Đổng Hân và CEO F&T – Du Hằng – với tiêu đề:

“Fan vỡ tim! Sụp đổ hình tượng! Nữ minh tinh họ T gặp mặt riêng CEO, quà tặng chi tiết bóc mẽ!”

Ngay sau đó tin gỡ. Tôi đoán chắc có bàn tay của Trần Huyễn Chi nhúng vào.

“Anh cảm thấy chụp không phải do cô ấy sắp đặt.”

Du Hằng ngừng một nhịp.

“Không phải anh bênh cô ấy.”

“Đổng Hân nghề, tất nhiên biết trân trọng danh tiếng. Em không nghĩ cô ấy tình đâu, tiểu Du.”

Du Hằng bế tôi ngồi lên đùi anh, ôm lấy đối mặt, như khó nói điều đó, hơi sốt ruột.

thì có vẻ hơi độc , nếu được lại một trăm lần, anh sẽ cảm ơn số phận vì cho chúng ta cơ hội thanh mai trúc mã .”

“Thiên Dự, em đừng cảm thấy mình mắc nợ, cũng không phải nhường. Vì bất cứ điều em nhận được… đều là đối phương tự nguyện trao tặng, không em trả lại.”

Tôi tựa đầu vào vai anh, nhẹ nhàng nói:

“Em biết mà. Em từng nói rồi – em có đủ cảm giác an toàn.”

“Em nói dối.”

“Ánh mắt em bây giờ, còn buồn hơn năm mười tuổi nữa.”

Trong căn phòng, như thể có một trận mưa đổ xuống.

Anh qua cơn mưa tôi, nắm chặt tay không buông.

“Tất cả mọi người đều em, và anh là người em nhiều nhất.”

Nụ của Du Hằng rơi xuống hõm cổ tôi.

, hãy nhốt anh lại . Không cho mặc quần áo, xích phải ngắn, chỉ về anh mới được di chuyển đến nơi khác. Mỗi ngày đều được , được ôm, được…”

Anh – như thể chỉ tưởng tượng ra cảnh đó cũng khiến anh vui sướng tận sâu bên trong.

“Thậm chí không xích đâu.”

“Em hãy chiếc khóa của anh, được không?”

12

“Mẹ ơi!”

Du Duy Nhất ôm chặt chú cáo Nick , lon ton chạy đến, vừa thấy tôi thì khựng lại.

“Mắt mẹ có biển cả kìa.”

Tôi bật trong nước mắt:

“Duy Nhất biển à?”

“Duy Nhất ngắm sao hơn.”

lắc đầu, rồi lấy từ lọ thủy tinh trên bàn trà ra một hạt dẻ chưa nứt.

“Mẹ ơi, hạt dẻ không mở , vậy nó có buồn không?”

“Trong túi con còn mấy viên kẹo hay cắn môi nữa mà…”

Vừa lẩm bẩm, vừa lục lọi trong áo.

Du Hằng nghiêng đầu, bắt chước Duy Nhất chìa hai tay ra:

“Duy Nhất, con với mẹ đoán xem kẹo của ba ở tay nào nhé?”

Toàn nói linh tinh, tay anh có kẹo.

Duy Nhất cực kỳ hợp tác, chỉ vào tay trái:

“Duy Nhất chọn tay , còn mẹ thì sao?”

Tôi đành chọn tay còn lại:

“Vậy mẹ chọn bên .”

Du Hằng dùng tay trái bịt mắt Duy Nhất, cúi đầu tôi.

Thằng bé tươi rói:

“Mẹ may mắn ghê luôn á~”

Hai cha con phối hợp ăn ý đến đáng sợ.

Người trước thì chậm rãi công thành đoạt đất.

Người sau thì thông minh lanh lợi, tâm linh tương thông.

Sự vỗ về của Du Hằng len qua nụ , trượt xuống tận tim.

“Đoán đúng rồi, đây là phần thưởng cho .”

Tôi được dỗ dành đến mềm lòng, còn con bên kia thì không chịu bỏ qua.

Vừa nhai dâu tây bằng nĩa nhỏ, vừa lầm bầm:

“Con hết rồi nha.”

Thằng tạm thời đóng vai quan tòa, lầm rầm tự biên tự diễn, bày ra dáng vẻ “khai thật thì khoan hồng, chối quanh thì xử nặng”, nghiêm túc đến mức đáng xỉu.

“Ba, sao còn chưa kể hả?”

vừa lo lắng vừa sốt ruột, đúng kiểu “con nít mà phải lo người lớn”:

“Ba nói với dì rồi, đàn ông họ Du tụi mình là phải biết báo cáo rõ ràng!”

Du Hằng không chớp mắt:

“Con ở đây, ba nói thầm với mẹ kiểu được?”

Tiểu quan tòa nhét đại hai quả dâu tây vào , đứng bật dậy:

“Vậy con ngay đây!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương