Năm tôi 18 tuổi, tôi vô tình bắt gặp Phó Tịch Xuyên đang giúp một nữ sinh nghèo cài móc áo ngực.
Cậu ấy lúc đó trông nghiêm túc, động tác lại lóng ngóng và vụng về.
Năm 26 tuổi, tôi nghe theo sắp đặt của gia đình, kết hôn với Phó Tịch Xuyên.
Nhưng cả giới thượng lưu ở thủ đô đều biết, trong thư phòng của anh ta có treo bức tranh chân dung của nữ sinh nghèo năm xưa.
Đến năm thứ 3 sau khi kết hôn, tôi đề nghị ly hôn.
Anh ấy im lặng rất lâu, rồi ký vào đơn ly hôn.
“Sau này nếu em cần giúp gì, cứ nói.”
Về sau, tôi khoác tay một đối tác tại văn phòng luật đi dự tiệc.
Bạn thân trêu chọc: “Hồi đó hai người đấu khẩu kịch liệt trong cuộc thi biện luận, ai ngờ giờ lại tay trong tay như thế.”
Đêm hôm đó, sau nhiều tháng im lặng, số điện thoại của Phó Tịch Xuyên lại sáng lên:
“Ngày trước em nhất quyết đòi mua căn hộ có view sông, là vì từ đó có thể nhìn thấy văn phòng luật của anh ấy sao?”