Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f8qKa506B
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Phó Tịch Xuyên về nhà vào chiều hôm sau.
Anh mặc một bộ vest mới toanh là thương hiệu mà bình thường anh thậm chí chẳng buồn liếc mắt.
Chỉnh tề, sạch sẽ, trên người không có chút mùi nước hoa nào.
Nếu không vì vết hằn đỏ nơi cổ quá chói mắt, có lẽ chẳng ai tin được rằng anh và Kỷ Vi vừa ở khách sạn đến tận chiều mới rời đi.
Có lẽ vì cảm thấy có lỗi, anh chuẩn bị cho tôi một món quà.
“Xin lỗi, tối qua những lời anh nói quá nặng, anh muốn xin lỗi em.”
Anh đặt món quà trước mặt tôi.
Tôi rút ra từ ngăn kéo tờ đơn ly hôn đã chuẩn bị sẵn, từ tốn đẩy đến trước mặt anh.
“Xem đi, nếu không có gì thì ký vào.”
Phó Tịch Xuyên cau mày thật chặt.
“Chẳng phải chỉ là giúp một người bạn cũ thôi sao?
Em cần phải làm lớn như vậy à?”
“Ôn Ngôn, từ khi nào em lại nhỏ nhen như thế?”
Tôi chẳng bận tâm đến những lời anh nói.
“Chúng ta đã công chứng tài sản trước hôn nhân, ai nấy giữ phần của mình.
Tiền mặt sau hôn nhân chia đôi, nhà thì em chỉ cần căn hộ view sông.”
Cuối cùng, Phó Tịch Xuyên nghiêm túc nhìn tôi.
Đôi mắt sâu thẳm kia tràn ngập dò xét.
Một lúc sau, anh lạnh lùng cười khẩy:
“Đây là chiêu mới em học được à?”
Anh không tin tôi.
Anh nghĩ đây là chiêu trò níu kéo anh.
Cũng đúng thôi nhà họ Phó có địa vị quan trọng trong giới thượng lưu.
Biết bao gia đình danh giá muốn gả con gái vào.
Trong mắt anh, tôi chẳng có lý do gì để tự nguyện từ bỏ danh phận “Phó phu nhân”.
Nhưng thật ra, tôi đã nghĩ đến việc buông tay từ lâu rồi.
Đó là một ngày rất bình thường.
Phó Tịch Xuyên như mọi khi, tiệc tùng xã giao, say khướt được người ta đưa về.
Tôi đỡ anh dậy, thì anh bất ngờ chỉ tay vào tôi mắng:
“Ôn Ngôn, cái thứ tình cảm của em thật khiến người ta ghê tởm.”
Tôi đứng sững tại chỗ.
Lồng ngực nghẹn ngào đau đớn.
Tôi nhớ rất rõ, anh từng thích tôi mà.
Năm đó, khi chúng tôi học lớp 10, vẫn chưa học chung lớp.
Lớp học của hai đứa ở hai đầu hành lang, cửa đối cửa.
Hôm đó có một trận động đất mạnh ở tỉnh bên, dư chấn lan tới chỗ chúng tôi.
Ngay lúc chấn động, Phó Tịch Xuyên là người đầu tiên lao từ lớp mình sang lớp tôi.
Anh trùm áo khoác đồng phục lên đầu tôi, rồi xách tôi chạy thục mạng xuống lầu.
Trận động đất ấy không gây tổn thất gì nghiêm trọng.
Vết thương duy nhất tôi có là một vết bầm trên cổ tay do anh nắm quá chặt.
Đám bạn của anh trêu:
“Ôn Ngôn là vật quý của mày à?”
Thậm chí còn đùa rằng hai đứa nên cưới luôn tại chỗ.
Tôi cứ tưởng Phó Tịch Xuyên sẽ ngại, nào ngờ anh lại nói:
“Bọn tôi rồi sẽ kết hôn.”
Có người bật cười:
“Ơ kìa, nói vậy sớm quá đấy, còn mấy năm nữa mới đủ tuổi kết hôn cơ mà.”
Phó Tịch Xuyên chỉ nhàn nhạt đáp:
“Nếu đến lúc cưới, người bên cạnh tao không phải là cô ấy, thì mấy người đừng đến.”
Lúc chúng tôi cưới, đám bạn của anh đều đến đủ.
Nhưng mà, thì sao chứ?