Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Tôi và Thẩm Dư Bạch là bạn học đại học.
Cùng là những sinh viên top đầu của khoa Luật, vừa là bạn, cũng vừa là đối thủ.
Chúng tôi quen nhau trong một cuộc thi tranh biện quy mô lớn.
Đề tài hôm đó là: “Nếu bạn có siêu năng lực khiến người bạn yêu cũng yêu lại bạn, bạn có sử dụng không?”
Tôi và Thẩm Dư Bạch là hai bên đối lập, buổi tranh biện hôm đó diễn ra vô cùng kịch liệt.
Kết quả, đội tôi giành chiến thắng.
Sau cuộc thi, anh chặn tôi lại:
“Nếu tôi có siêu năng lực đó, tôi sẽ không do dự mà sử dụng.”
Lúc đó tôi còn trẻ, ngạo nghễ và bướng bỉnh, từng câu từng chữ đều nhắm vào anh:
“Vậy thì anh không xứng đáng được yêu.”
Thẩm Dư Bạch nhìn tôi rất sâu:
“Tôi yêu cô ấy, nhưng tôi cũng tôn trọng cô ấy.
Chỉ cần tôi không bỏ cuộc, cô ấy nhất định sẽ thấy tôi.”
Tôi bật cười đầy ẩn ý:
“Thì ra học thần cũng có người không thể có được.”
Anh không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn tôi.
Về sau vì công việc ở hội sinh viên, chúng tôi càng tiếp xúc nhiều hơn.
Mỗi lần gặp mặt đều là những trận đối đầu trí tuệ.
Suốt bốn năm, cuối cùng lại trở thành bạn thân.
Ngày lễ tốt nghiệp, Thẩm Dư Bạch rủ tôi đi uống rượu.
Tôi đồng ý.
Anh hỏi tôi sau khi ra trường định làm gì.
Tôi nửa đùa nửa thật:
“Còn làm gì nữa, người như tụi mình, thì kết hôn sinh con, phục vụ cho liên minh doanh nghiệp gia đình chứ sao.”
Thẩm Dư Bạch nhìn tôi rất nghiêm túc:
“Vậy… em có thể chờ anh không? Cùng lắm là năm năm thôi, đợi anh được không?”
Quán bar ồn quá, thật ra tôi không nghe rõ anh nói gì.
Tôi uống cạn ly rượu trong tay, và gần như ngay khi vừa đặt ly xuống, Thẩm Dư Bạch đã cúi đầu hôn tôi.
Hôm đó, tôi bỏ chạy.
Không phải vì anh vượt giới hạn,
mà là vì tôi nhận ra mình bị anh thu hút.
Và quan trọng hơn, tôi đã đáp lại.
Tôi sợ cái cảm giác mất kiểm soát ấy.
Tôi tắt máy, cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.
Một tuần sau, khi liên hệ lại với bạn bè, tôi mới biết
Thẩm Dư Bạch đã ra nước ngoài học tiếp.
Lần đi ấy, là bốn năm.
Giờ đây, anh đã trở về .
Còn tôi, đã là vợ người ta.