Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
Khi anh bị chẩn đoán u-ng t-h-ư dạ dày giai đoạn , tôi cảm giác như cả bầu trời sụp xuống.
Lúc ấy, Phó Tử Dục còn ôn thi tiến sĩ, lại vừa có bạn gái.
Bên cạnh Phó Diệm, chỉ còn tôi là người có thể chăm sóc anh.
Mỗi ngày, tôi co mình lại chiếc giường phụ trong bệnh viện, ban đêm không dám ngủ sâu, chỉ sợ có xảy ra.
Không ít đêm, anh đau đến khóc như một đứa trẻ, nắm chặt tay tôi mà nói:
“Nam Sương, anh đau lắm… chỗ nào cũng đau cả.”
Nhìn anh vật vã trong cơn đau, tôi cũng thấy lòng mình như bị xé nát.
Khi bệnh trở nặng, Phó Diệm hoàn toàn mất khả năng tự chăm sóc, ngay cả việc bài tiết cũng phải nhờ người giúp.
Phó Tử Dục có đến thăm vài lần, lần nào cũng cau mày, cố nén cảm giác khó chịu rồi nhanh chóng rời đi.
Chỉ có tôi, vẫn âm thầm chịu đựng, không oán không hối, lau rửa, thay quần áo chăn đệm cho anh chút một.
Vị giáo sư được người người kính trọng, giờ lại trở thành một kẻ tàn phế không thể tự lo.
Anh vài lần muốn kết liễu mình, đều bị tôi ngăn lại.
Anh nói với tôi không chỉ một lần:
“Nam Sương, chỉ có em là người lòng đối tốt với anh.”
Tôi đã nghĩ, trong lòng anh vẫn còn có tôi.
Nhưng đến khi bệnh viện lần thứ ba phát ra thông báo nguy kịch, anh lại cầu xin tôi đi tìm một người.
Người đó là “bạch nguyệt quang” của anh — Hà .
Chỉ là, Hà đã ra nước ngoài từ sớm, họ cũng mất liên lạc nhiều năm.
Tôi lục tung sổ tay bạn học của anh, lần lượt liên hệ với bạn bè, thầy cô cũ, thậm chí hỏi đến cả giáo viên tiểu học của cô ta.
cùng, từ miệng người giáo viên ấy, tôi mới biết: cô ta đã về nước từ lâu, hiện giờ vẫn sống một mình.
Lần đầu tiên tôi gặp Hà — người phụ nữ du học trở về ấy, dù đã tuổi trung niên, vẫn ăn mặc thời thượng, phong thái tao nhã.
Không giống như tôi — nửa cắm cúi lo toan, đầu bù tóc rối, tay chai mặt xạm.
Cô ta bước vào phòng bệnh của Phó Diệm, hai người nói riêng lâu.
Khi cô ta rời đi, tôi rõ ràng nhìn thấy ánh sáng đã quay trở lại trong mắt anh.
Nằm giường bệnh, anh gọi tôi con trai đến, trịnh trọng tuyên bố một quyết định.
“Nam Sương, anh muốn kết hôn với . là nguyện vọng cùng của anh.”
Tôi đứng lặng, kinh hoàng đến mức không nói lời.
Còn con trai thì nét mặt điềm nhiên, hiển nhiên không phải là điều bất ngờ với nó.
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy cả nửa mình giống như một trò cười.
Tôi kiên quyết không đồng ý ly hôn, nhưng lại bị con trai mình mắng mỏ.
“Mẹ, năm đó bố bị ràng buộc bởi hôn ước giữa hai người mới không thể đến với dì Hà.
Bây giờ bố chỉ muốn trước khi chếc có thể sự làm chồng của dì ấy, mẹ còn muốn ngăn cản sao? Sao mẹ có thể ích kỷ như ?”
Tôi ngây người nhìn đứa con đã trưởng thành, bỗng thấy khuôn mặt nó xa lạ đến lạ thường.
Khi còn nhỏ, Phó Tử Dục vẫn còn chút nét giống tôi.
Càng lớn, nó càng giống Phó Diệm.
Nó nói Phó Diệm bị trói buộc bởi hôn ước.
Nhưng còn tôi thì sao?
Tôi chẳng phải cũng bị giam cầm trong cái hôn ước đáng chếc đó sao?
Từ khoảnh khắc tôi được đưa vào nhà họ Phó, họ đã nói với tôi rằng sau này tôi gả cho Phó Diệm.
Vì , cả giới của tôi từ nhỏ đã chỉ có mình anh.
Đến cùng, điều khiến tôi sụp đổ hoàn toàn là câu nói của Phó Tử Dục:
“ mẹ không đồng ý cho bố, thì đừng trách con không nhận mẹ là mẹ nữa.”
Tôi không muốn nữa.
Cả tôi đã vì nhà họ Phó mà quần quật lao khổ tứ, cùng lại nhận về một kết cục bị mọi người quay lưng, cô độc chẳng còn ai bên cạnh.
Khoảnh khắc cầm tờ giấy ly hôn trong tay, tôi bỗng thấy đầu óc trống rỗng, cả người mất phương hướng.
Con trai cùng Hà đẩy chiếc xe lăn đưa Phó Diệm đi, vui vẻ đến mức rạng rỡ, cùng nhau nhận giấy chứng nhận kết hôn mới.
Người đàn ông ngoài năm mươi tuổi ấy, nâng tờ giấy hôn thú lên ôm sát vào ngực, như thể giữ trong tay báu vật cả .
Tôi lại nhớ về ngày chúng tôi đi đăng ký kết hôn.
Hôm đó anh chụp hình cũng chẳng cười, đến khi nhận được giấy kết hôn chỉ nhìn lướt rồi tiện tay ném vào ngăn kéo.
Thì ra, giữa “yêu” “không yêu”, sự là cả một khoảng cách xa vời.
Sau đó, Phó Diệm còn tổ chức một đám cưới linh đình.
Ngày hôm ấy, tinh thần anh phấn chấn lạ thường, chẳng có chút nào giống người bệnh.
Anh cùng cũng được hoàn thành giấc mơ cùng “bạch nguyệt quang” trước mặt người.
Mọi người đều khen ngợi mối tình “thần tiên” của họ, chẳng một ai quan đến tôi, hay thấy thương cho tôi dù chỉ một chút.
Ngay cả con trai tôi cũng nói:
“Mẹ, mẹ xem đi, bố bây giờ hạnh phúc biết . là lần đầu tiên con thấy bố vui đến .”
Ngày hôm sau sau lễ cưới, Phó Diệm lại được đưa vào ICU, lần này, anh không khỏi.
Có lẽ là vì nguyện đã thành, anh ra đi thanh thản.
Với tư cách là “vợ thức”, Hà nhận được phần lớn tài sản thừa kế.
Chỉ vài ngày sau khi dự tang lễ của Phó Diệm, cô ta liền bắt đầu chu du khắp giới, khoe ảnh du lịch, chia sẻ cuộc sống xa hoa, trở thành “bà ngoại phong lưu” được cư dân mạng tung hô.
Phó Tử Dục thì tính cưới hỏi, yêu cầu tôi tiền mua nhà cho nó.
Nó nói khi ly hôn, tôi đã nhận được một nửa tài sản của Phó Diệm, với tư cách người mẹ, tôi phải lo cho nó căn nhà cưới vợ.
Tôi không đáp, vì tôi đã sớm đem toàn bộ số tiền ấy quyên tặng cho viện phúc lợi.
Tôi hận mình — hận vì đã tỉnh ngộ quá muộn.
Cả lại coi một miếng thịt nướng là báu vật.
Sau khi biết , Phó Tử Dục tức giận đến phát điên, đập phá đồ đạc khắp nhà tôi, rồi buông lời cay nghiệt:
“Mẹ khỏi mong con nuôi mẹ lúc già nữa!”
Nó sai rồi. Tôi chưa giờ mong chờ nó nuôi tôi cả.
Tôi đổ ra đống thuốc còn lại trong lọ.
ra, sau khi sinh Phó Tử Dục, tôi bị trầm cảm sau sinh.
Giáo sư Phó bận rộn, đêm nào cũng chẳng về nhà, tất nhiên chẳng giờ để đến căn bệnh của tôi.
Ngay cả Phó Tử Dục cũng không hề biết — tôi đã mua sẵn mộ phần của mình từ lâu.
Tôi nhận ra rất rõ, cả này tôi đã sống một cách thảm hại đến nhường nào.
Chỉ là tôi không ngờ, ông trời lại cho tôi một cơ hội để làm lại.
Lần này, tôi tránh xa Phó Diệm.
4
Khi trở lại nhà họ Phó, ông Phó đón tôi với nụ cười hiền hậu.
Có lẽ kiếp trước, người duy nhất lòng đối tốt với tôi, chỉ có mình ông.
Ông chưa giờ xem tôi là người ngoài, mà luôn đối xử với tôi như cháu ruột của ông .
Khi tôi sinh Phó Tử Dục, Phó Diệm mải mê với công việc, chẳng buồn đến bệnh viện lấy một lần.
Khi ấy, ông Phó đã nhận ra có điều gì đó không ổn.
Ông bảo tôi: Phó Diệm không đối xử tốt với con, thì con có thể rời nó bất cứ lúc nào.
Nhưng tôi nhìn đứa con nhỏ bú mút ngón tay trong vòng tay mình, lại chẳng nỡ buông .
Ông nhìn thấu tư của tôi, thỉnh thoảng lại nghiêm giọng răn dạy Phó Diệm.
Phó Diệm vì nể ông, về nhà thường xuyên hơn, quan tôi cũng nhiều hơn một chút.
Chỉ tiếc rằng ông Phó sớm.
Sau khi ông mất, chẳng còn ai răn dạy, Phó Diệm lại trở về như trước — lạnh lùng, xa cách.
Vì , khi cùng ông chơi cờ, tôi đã mở lời:
“Ông ơi, hôn ước giữa con Phó Diệm… thôi đi ạ.”
Ông Phó ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn tôi:
“Tiểu Sương, chẳng phải con vẫn luôn nói là ngoài A Diệm ra, không lấy ai khác sao?”
Tôi mỉm cười:
“Hồi nhỏ con chưa hiểu , bây giờ con đã lớn rồi, con nhận ra mình không thích anh ấy.”
Ông đỡ gọng kính lão sống mũi, khẽ thở dài:
“Ông không biết giữa hai đứa đã xảy ra gì, nhưng con đã nói , thì cứ theo ý con đi.”
cùng, ông còn nói thêm:
“ đã không thể làm cháu dâu của ông, thì làm cháu gái của ông nhé, được không?”
Tôi gật đầu.
Lòng tốt của ông Phó, tôi đều ghi nhớ.
Cho dù không còn bên Phó Diệm, tôi vẫn chăm sóc ông như một người cháu gái ruột thực thụ.
5
Sau khi hủy hôn, tôi cảm thấy cả người nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Ngày Phó Diệm trở về, tôi làm thêm buổi hè một quán trà sữa.
Kiếp trước, suốt mùa hè này tôi luôn quấn quýt bên anh.
Còn bây giờ, tôi chỉ muốn tránh anh càng xa càng tốt.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên nơi quầy gọi , tôi mới nhận ra — là Phó Diệm.
Tôi né tránh ánh mắt anh, giữ vẻ bình thản, làm ly trà sữa rồi đưa cho anh.
Anh bật cười khe khẽ, hỏi tôi tại sao lại giả vờ không quen biết.
Rồi từ sau lưng anh lấy ra một con búp bê kỳ lân.
“Anh mua Công viên Toàn Cầu, em không thích phim Kẻ trộm mặt trăng sao? là một trong đồ trong phim đó.”
là trước , tôi chắc chắn vui vẻ nhận lấy, mừng rỡ suốt cả buổi tối.
Bất kể Phó Diệm tặng gì, tôi đều thích.
Nhưng lần này, tôi không thèm liếc :
“Phó Diệm, em không thích Kẻ trộm mặt trăng.”
gương mặt điển trai của anh thoáng hiện vẻ lúng túng.
Anh hẳn đã nghĩ đến điều đó — người thích Kẻ trộm mặt trăng, vốn dĩ không phải tôi.
Kiếp trước, tôi thấy trang cá nhân của Hà đầy hình ảnh về Minions, ngay cả móc khóa của cô ta cũng là hình chúng.
quà anh tặng tôi, e rằng đều là tiện tay mua khi đi cùng cô ta.
Phó Diệm cầm lại con búp bê, rồi lấy từ túi áo ra một chiếc trâm cài đôi khuyên tai.
Chiếc trâm là hình hoa hồng, còn khuyên tai màu hồng nhạt.
Anh lại hỏi tôi:
“ còn trâm cài này thì sao? Hoặc đôi khuyên tai này? Có cái nào em thích không?”
Tôi lắc đầu, thẳng thừng đuổi khéo:
“Không thích cái nào hết. Anh đừng làm phiền em làm việc nữa.”
Phó Diệm chưa giờ hiểu rõ sở thích của tôi.
Anh không biết tôi ghét hoa hồng, cũng không ưa màu hồng.
Tôi vẫn nhớ, kiếp trước khi đã kết hôn, có lần sinh viên của anh mời hai vợ chồng tham gia một bài trắc nghiệm hôn nhân.
Về điều tôi thích, anh chẳng biết một chút nào — đoán đâu sai đó.
Còn tôi, lại thuộc nằm lòng sở thích của anh.
Bài kiểm tra ấy, anh còn không đạt nổi điểm trung bình, nhưng mặt chẳng hề có chút xấu hổ nào, ngược lại còn trách sinh viên ra đề quá rắc rối.
ra, kết cục giữa tôi anh, có lẽ đã được định sẵn từ điểm số hôm ấy — chỉ là tôi vẫn ngu ngốc không nhận ra.
Khi tan ca, Phó Diệm lại đến đón tôi.
Anh hỏi tôi muốn tổ chức sinh nào.
Tôi biết, chắc chắn là việc ông dặn anh phải làm.
Tôi ngẩng đầu, bình tĩnh nói:
“Phó Diệm, anh không nhất thiết phải bên em vào ngày đó.”
Trong mắt anh thoáng hiện sự bối rối.
“Nam Sương, em sao ? Dạo này thấy em lạ lắm.
Anh đã hứa với ông là cùng em tổ chức sinh , mình đặt khách sạn Vân Thành nhé? Anh nhớ em rất thích hải sản đó mà.”
Tôi chỉ đáp loa:
“Ừ, tùy anh.”
Dù sao, tôi cũng chẳng còn bận — sinh tôi, anh có đến hay không, cũng chẳng còn quan trọng nữa.
6
Giấy báo trúng tuyển đã được gửi tới.
Phó Diệm định giúp tôi ra lấy, nhưng tôi nhanh chân hơn, chen anh để giành lấy trước.
Anh ngạc nhiên nhìn tôi:
“Nam Sương, sao lại không để anh lấy giúp?”
Tất nhiên là vì tôi sợ anh nhìn thấy nguyện vọng mà tôi đã đổi.
Ngay cả với ông, tôi cũng chưa dám cho xem, mà cẩn thận khóa chặt nó trong vali như một báu vật.
Tôi ghi chú lại ngày nhập học trong phần ghi nhớ của điện thoại.
Chỉ cần một tháng rưỡi nữa, tôi có thể hoàn toàn thoát khỏi Phó Diệm.
“Nam Sương, dạo này em lạ lắm, có phải cố tránh anh không?”
Nghe thấy giọng anh, tôi lập tức tắt điện thoại.
Kiếp trước, khi tôi cứ quấn lấy anh không buông, anh lạnh lùng hất tay tôi ra, còn nói:
“Cố Nam Sương, em có thể đừng làm phiền anh được không? không phải vì nể mặt ông, anh đã đuổi em đi từ lâu rồi.”
Sau đó, khi biết tôi buồn, anh lại mua bánh ngọt nhỏ đến dỗ dành:
“Nam Sương, lời anh nói chỉ là vô thôi, nhưng anh cũng cần có chút không gian riêng.”
Còn giờ , khi tôi ngoan ngoãn không tìm anh nữa, anh lại thấy khó chịu.
Rồi ngày sinh tôi cũng đến.
đường đến khách sạn, Phó Diệm nhận được một cuộc gọi.
Sắc mặt anh bỗng trở căng thẳng, giọng nói khẽ dịu lại:
“Đừng sợ, có anh .”
Nói xong, anh tấp xe vào lề đường, quay sang bảo tôi:
“Nam Sương, anh có chút việc gấp, em gọi xe trước nhé.”
Tôi chỉ ậm ừ một tiếng, ngoan ngoãn xuống xe.
Đến phòng riêng trong khách sạn, tôi chọn toàn đắt nhất.
Bởi ông Phó đã dặn — tối nay Phó Diệm là người trả tiền.
Ăn được một nửa, Phó Diệm mới vội vã bước vào.
Anh đưa tôi quà sinh , giọng mang chút áy náy:
“Xin lỗi, anh đến muộn. Nam Sương, chúc mừng sinh em.”
quà là một sợi dây chuyền kim cương.
Kiếp trước, tôi xem nó như báu vật, ngày nào cũng đeo.
Tôi vẫn nhớ rất rõ, lần đầu tiên gặp Hà , cô ta chỉ vào sợi dây cổ tôi, mỉm cười nói:
“Nhiều năm rồi mà cô vẫn còn đeo sợi dây này à?
Tôi đã nói rồi, gu thẩm mỹ của tôi vẫn chuẩn nhất mà. Lúc trước Phó Diệm suýt chọn mẫu khác, không phải tôi cố khuyên…”
lời phía sau của cô ta, tôi chẳng còn nghe nổi.
Trong đầu tôi chỉ vang lên một ý nghĩ duy nhất —
Thì ra quà mà tôi nâng niu suốt năm, lại là thứ anh cùng người phụ nữ khác chọn cho tôi.
Tôi nhận lấy hộp quà, không buồn mở ra xem, tiện tay vào túi.
Phó Diệm thoáng sững sờ — trước giờ, tôi luôn háo hức mở quà ngay lập tức.
Nhưng anh còn chưa kịp hỏi, thì điện thoại lại rung lên lần nữa.
Anh xin phép rời bàn, còn tôi chỉ giữ vẻ thờ ơ, cúi đầu ăn tiếp.
Khi anh quay lại, đến cả ông Phó cũng không kìm được mà quát lớn:
“Là con nói đưa Tiểu Sương đi mừng sinh , là con nửa đường mặc nó, rồi lại vì một cuộc gọi vớ vẩn mà để con bé ngồi chờ!
Bảo sao Tiểu Sương nói không muốn gả cho con nữa!”