Ca ca ta đắc tội với Nhiếp Chính Vương, gặp nạn rồi bị giáng chức lưu đày đi nơi xa.
Trước khi rời kinh, huynh ấy đã phó thác ta cho một vị đồng môn tri kỷ của mình.
Ta mang theo thư tín, vượt ngàn dặm đến trước cổng phủ của đối phương.
Run rẩy bày tỏ rõ lai lịch và mục đích của mình.
Đối phương giữ đúng lời hứa, thu nhận ta vào phủ an trí chu đáo.
Ba năm sau, ca ca được phục chức trở lại kinh thành, đến đón ta về nhà.
Thế nhưng huynh ấy nhìn người nam tử đứng phía sau ta, đột nhiên một phen kéo mạnh ta về phía mình, ánh mắt đầy cảnh giác.
“Nhiếp Chính Vương điện hạ, có chuyện gì cứ nhắm vào ta, đừng làm khó tiểu muội của ta.”
Nhiếp Chính Vương?
Là ai cơ?