Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

mắt phượng của a cha khẽ nheo, cất hừ lạnh.

Ta xoắn mười ngón tay bụ bẫm, đành ngoan ngoãn thú nhận ban ngày len lén trộm ngoài thư phòng.

“Chu Đào Đào, lời còn hết, đã dám đoán bừa?”

xong, a cha nhíu mày, tay xoa mi tâm liên tục.

A nương thấy a cha với ta, tức thì nổi giận, dang tay che chở phía :

“Tướng công, Đào Đào nhà ta đâu có nói bừa!”

“Rõ ràng là đã vút lên cành cao, bỏ lại chúng ta chim sẻ, lên kinh cưới con phượng giàu sang.”

Đúng vậy.

Tôi khoanh tay lên eo, hùa .

A cha im lặng một lát, thở sâu rồi đành mở lời.

“Định để đến sau mới nói với các .”

A cha vắn tắt kể lại việc khi mất trí, y nắm giữ vật chứng bị bè phái hoàng tử truy sát.

“Kinh thành biến ảo khó lường, nếu bỗng nhiên lên kinh, ta lo không hộ chu toàn, để ý nàng Đào Đào gặp hoạ.”

Ta với a nương chợt tỉnh ngộ.

Hoá ra, mọi chỉ là một sai lầm.

Dòng bình luận (đạn mạc) lập tức ngơ ngác:

【Sao kỳ vậy? Nam chính cần để lại bóng lưng lạnh lùng chứ.】

【Sao không kịch bản thế này?】

【Hú hồn, nam chính lại đi vệ nữ phụ sao?】

【Nam chính chắc là lùi một để tiến hai , giữ cho hai mẹ con yên, rồi sẽ dễ về kinh.】

A nương thở phào, vỗ nhẹ lên vai a cha bằng giọng hào sảng:

“Tướng công cứ an tâm, không ai dám xông đến hại chàng Đào Đào.”

“Ai thì ta giết một người, ta giết một , cho bọn chúng đều xuống âm phủ.”

Sức đè trên vai khiến môi a cha co giật.

Nhớ lực khí của a nương, trong lòng a cha phần nào yên tâm.

Ta nắm chặt nắm đấm nhỏ, bày tỏ trung thành:

“A cha, con a nương thề hầu cha, không ngại kinh.”

“Không phải nói vậy.”

A cha xuống ngồi, thở dài, bóp lấy má mũm mĩm của ta.

“Đào Đào, hứa với phụ đi.”

“Sau này đừng bám mẫu thân xem vở kịch ầm ĩ nữa, được không?”

Nàng vốn ngốc nghếch, giờ lại càng ngơ ngác.

Nói xong, phụ thân vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn chúng ta như dò xét.

Tính sổ từ hôm nay.

“Chu Như Ý, gặp chẳng chịu suy nghĩ, lời người khác mà , phạt trừ một tháng đồ ăn vặt.”

“Chu Ấu Ninh, hành xử nóng nảy, truyền lời sai sự thật, phạt viết năm mươi tờ đại tự.”

Ta mẫu cùng hít một hơi lạnh.

Mẫu oán oán nói: “Tướng công, với ta quá độc ác, độc đến mức ta thật tẩn một trận!”

Ta gật mạnh đầu. Ta cũng tẩn phụ thân, chỉ không dám thốt lời.

Phụ thân thở dài, nhìn ta nhìn mẫu, trong lòng ngẫm rằng, chắc thật hai mẹ con này là trời ban đến để trừng trị y.

4.

Chẳng mấy ngày sau, trấn Hạnh Hoa náo động cả lên.

Ai nấy đều truyền miệng rằng: lang quân tuấn tú mà Chu nương nhặt được ở cửa hàng thịt, hóa ra lại là công tử quý tộc kinh thành.

Nay khôi phục ký ức, hắn đưa mẹ con họ về kinh hưởng phú quý.

Mà đồn rằng cặp mẹ con Chu trúng phải vận may từ trên trời rơi xuống kia, lúc này đã yên ổn nằm trong xe ngựa chạy đêm, ngáy khò khò ngủ say.

Phụ thân từng nói, hắn tên Tạ Ngọc Hành, là đích tử duy của Bình Công.

Nhân khẩu nhà họ Tạ vốn đơn giản, ngoài hắn ra chỉ còn song thân – công cùng công nhân.

Mọi việc nhỏ trong phủ đều do tổ mẫu – công nhân – một tay nắm giữ.

Bởi đêm qua nhập phủ quá muộn, ta a nương kịp diện kiến.

Sáng tinh mơ, ta đã vội bò dậy, a nương đi bái kiến tổ mẫu từng gặp mặt.

“Thái thái, người dậy ? Con dâu vấn an đây!”

Một gọi sang sảng, như sấm nổ bên tai, tổ mẫu ngồi chải tóc gương giật nảy mình.

Khác hẳn với tính tình to gan của mẹ con ta, tổ mẫu cả đêm trằn trọc như dầu sôi lửa bỏng.

Đứa con trai thất lạc đã trở về, bà vui mừng khôn xiết.

Thế nhưng nghĩ “thôn phụ giết heo” bỗng dưng thành dâu nhà cao môn, mắt bà tối sầm.

khi xảy ra biến cố, phụ thân vốn đã định nghị hôn cùng An huyện chủ.

Trong lòng tổ mẫu chua xót, đối với a nương có thể nói là muôn vàn phức tạp.

Thế nhưng phụ thân lại dặn dò phải đối đãi tử tế với nàng.

Tổ mẫu bực bội, phất tay, sai người chúng ta tạm đứng ngoài chờ.

Đại cầm đầu ra, khom người hành lễ, giọng điệu tuy lễ độ mà ẩn chứa ngạo khí, từng lời như lộ vẻ xem thường.

Đại dẫn đầu khom người, giọng điệu tuy lễ phép nhưng ẩn chứa kiêu ngạo:

nhân còn rửa mặt chải đầu, xin hai chủ tử chờ thêm chút, quy củ phủ công khác xa chốn thôn dã phóng túng vô lễ.”

Ngay lập tức, “thiên thư đạn mạc” lại lăn ra:

【Đến rồi, đến rồi! CP fan của nam nữ chính – chính là công nhân.】

【Ngay cả còn khinh thường nữ phụ, huống chi Vệ thị vốn là cao môn khuê tú, càng không để vào mắt. Trong lòng bà, con dâu duy chỉ có muội .】

【Vệ thị mau ra tay, sớm ngày quét sạch mẹ con pháo hôi ra khỏi phủ công.】

Thì ra lời rồi chính là mắng chửi.

Ta vén tay áo, thúc thúc a nương – người còn hiểu ẩn ý trong câu nói của .

“A nương, nàng ta mắng chúng ta đó, khinh thường chúng ta là quê mùa.”

A nương lập tức biến sắc.

Mẹ con ta đưa mắt nhìn nhau, ý niệm trong đầu chỉ gói gọn bốn chữ: đánh là xong.

Chẳng mấy chốc, trong viện đã vang vọng gào khóc thảm thiết.

Tổ mẫu chau mày, ra xem, nhìn trừng mắt.

“Dừng tay mau——”

Chỉ thấy bọn , bà vú bị túm như gà con, ném qua một bên chồng chất thành núi người.

Tổ mẫu định nổi giận, ta a nương lại ngẩn ngơ nhìn bà, đồng thanh thốt lên:

“Nương, người là tiên nữ sao? Dung nhan còn đẹp hơn cả thần tiên trong tranh!”

“Tổ mẫu, người thật sự xinh đẹp quá!”

Người Chu quả thật dễ bị nhan sắc chế ngự.

Có thể sinh ra một phụ thân tuấn mỹ như thần tiên, tổ mẫu ắt hẳn phải tuyệt sắc kinh thành.

Lời tán dương thẳng thắn, khiến lời trách cứ nghẹn nơi cổ họng bà.

Vệ thị khẽ vuốt mái tóc mai, giả vờ ho mấy , cố nén khóe môi nhếch lên.

Trong lòng lại thấy mẹ con ta đúng là rất biết ăn nói.

“Người già rồi, cũng thường thôi thôi.”

Dứt lời, tổ mẫu trừng mắt nhìn ta cùng a nương:

“Đồ mồm mép trơn tru, còn không mau qua đây.”

Khi hỏi nguyên do, a nương lập tức mở miệng tố cáo:

“Nương, bọn họ nói năng chua cay, xem thường ta với Đào Đào.”

A cha từng dặn dò: chớ gây nhưng cũng đừng sợ , có việc thì cứ tìm trưởng bối.

Ánh mắt tổ mẫu thoáng lạnh, tự nhiên toát ra uy nghiêm.

“Lũ không biết quy củ, kéo xuống nặng nề trừng phạt, rồi đưa cả đám ra trang viên!”

Dù sao a nương cũng là chủ tử, sao có thể để hạ nhân khinh rẻ?

“Ư, nương, người đối xử với con thật tốt.”

cầu xin tha mạng nhanh chóng xa dần. A nương ngồi kề bên tổ mẫu, mắt ngập đầy ngưỡng mộ.

“A cha nói chẳng sai, tổ mẫu người không chỉ đẹp mà còn nhân từ, thật là tổ mẫu tuyệt .”

Ta cũng hết sức đồng tình:

“Đúng vậy, tổ mẫu là người phân rõ thị phi, là tổ mẫu tốt đời.”

Những lời tán dương ào ạt, ngay cả tổ mẫu vốn tự phụ khéo léo ứng đối bốn phương cũng khó lòng chịu nổi.

Gò má bà ửng nóng, đưa tay khẽ gõ trán ta:

“Đủ rồi, đừng có suốt ngày rót mê hồn dược cho tổ mẫu. Con gái phải giữ chút e dè.”

Sau đó, bà để chúng ta cùng ngồi ăn sáng.

Cơm sáng nhà thế tinh xảo bày biện, chỉ có điều lượng quá ít.

Chẳng đủ để ta a nương dằn bụng.

Trong ánh mắt kinh ngạc của tổ mẫu, a nương bưng cả đĩa thịt viên, một hơi nuốt gọn.

“Hành nhi… từ đến nay chẳng lẽ không cho các ăn no?”

A nương vội xua tay:

“Không, không liên can gì đến tướng công. Ta với Đào Đào trời sinh sức , nên mới ăn nhiều.”

Nhớ lại cảnh tượng rồi, tổ mẫu chỉ còn biết dặn người hầu tiếp tục bưng thêm mâm mới.

Nhìn ta cùng a nương ăn uống ngon lành, tổ mẫu cũng vô thức ăn nhiều hơn, rồi không nhịn được mà hỏi:

“Cơm canh này vốn đã tinh xảo, sao các ăn ngon đến vậy?”

A nương cười, thẳng thắn đáp:

“Ừm, cũng ngon đấy, nhưng vẫn chẳng sánh bằng món tướng công nấu!”

Ta gật đầu phụ họa.

Thật ra a nương nấu ăn vốn vụng về, thô tay thô chân, đến vo gạo cũng có thể thủng cả nồi.

Để được ăn cơm nóng, a cha đành phải tự mình xắn tay áo.

Lại thêm a nương khẩu kén ăn, lâu dần, a cha rèn luyện thành đầu bếp giỏi giang, nấu món nào cũng khéo.

Tổ mẫu khẽ run tay, đũa ngừng giữa không trung — tiểu công đường đường cao quý, thế mà lại xuống bếp nấu ăn?

Nhưng a nương liệt kê từng món tủ của a cha, ánh mắt tổ mẫu từ đau lòng dần biến thành mong chờ.

Đúng lúc ấy, a cha xử lý công vụ xong, sợ thê tử cùng mẫu thân bất hòa, vội vã trở về.

vào cửa, thấy ba mắt sáng lấp lánh dõi mình.

quân quân, bữa trưa thiếp ăn thịt anh đào, thêm cả ngỗng ướp son hồng…”

A nương thành thạo đọc tên món.

“Ta cũng nếm thử tứ hỷ tử.”

Tổ mẫu cũng nhìn y, ánh mắt tràn đầy kỳ vọng.

A cha bất đắc dĩ nhướng mày, chẳng hiểu vì sao ngay cả tổ mẫu cũng bị kéo lệch hướng.

Nhưng nồi niêu cuối cùng vẫn phải nổi lửa.

Tiểu công đường đường, đến rốt cuộc cũng chẳng thoát khỏi số phận đầu bếp.

Ai — đó vốn là do chính y tự chuốc lấy, nuông chiều thành quen mà thôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương