Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Cậu trả đi, cậu có thích Bành Vu Yến không?”

“Thích.”

“Thế có từng nghĩ sẽ làm bạn gái anh ấy chưa?”

“…Không.”

Cười chết, nghĩ cũng không dám nghĩ.

!

Tớ cũng thế!

Fan nhan sắc thuần khiết!”

Ờ rồi, hiểu rồi.

20

Tôi Diệp Hi một món quà sinh nhật bù.

Hôm qua không biết trước, giờ rõ thì không thể tay không được.

Nghĩ mãi vẫn không biết gì, tôi ý kiến bạn cùng phòng.

Cô ấy suy nghĩ một chút:

“Diệp Hi có thiếu gì tiền đâu, cậu thì cái gì có tâm là được.”

Có tâm à…

Tôi suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định:

Tự tay đan khăn choàng cổ.

dạo này cũng bắt đầu se lạnh rồi.

Món quà này thiết thực, chứa tình cảm, quá hợp.

Tôi lên mạng đặt len và dụng cụ, rồi nhờ… Đoàn Thanh đi lấy hộ.

Bạn cùng phòng biết chuyện Diệp Hi giúp tôi “dằn mặt tình cũ”, cảm thán:

“Cúi đầu về hướng xin được bạn trai đỉnh như này ?!

mỹ nhân mà nổi giận, bảo vệ đến cùng, anh ấy mất thôi!”

Tôi thấy trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, bèn giải thích:

“Ừm… chắc cậu ấy chỉ tốt bụng thôi, chưa chắc có tình cảm gì đặc biệt.”

Bạn cùng phòng trợn :

“Thôi đi bà nội.

Trên đời này ai tốt bụng rảnh rỗi thế?

Không có tình cảm thì sao lại ra mặt cậu?

Sao không giúp tớ?

Sao không giúp người khác?”

Tôi nghẹn .

Tôi không ngốc, tôi cũng cảm nhận được — Diệp Hi có chút… thích tôi.

Nhưng tại sao chứ?

Thật không hiểu nổi.

Bạn cùng phòng thấy tôi không ngộ ra được gì, cũng lười nói thêm.

Cô ấy lại gào lên:

“AAA vé concert Thần khó giành quá !

Mở bán 4 lần rồi mà tớ vẫn chưa mua được tấm !”

Vũ – ca sĩ nổi tiếng nhất hiện nay, sắp có show diễn tại thành phố vào cuối tuần này.

Tôi nghĩ một lát, rồi bảo:

“Cậu thử đăng story tìm vé đi, biết đâu có người bận đột xuất không đi được.

Tớ cũng đăng phụ cho.”

Nói xong, tôi đăng một tin tìm vé lên story.

Không lâu , Diệp Hi nhắn tới:

Vũ đẹp trai anh chắc?

Hát hay anh chắc?

Nhìn ảnh làm gì, nhìn anh không à?”

Tôi:

“Bạn cùng phòng em đi.”

Diệp Hi:

“Thế còn em không à?”

Tôi trả thật lòng:

“Cũng hơi á.

Dù gì ảnh cũng là siêu sao.”

Diệp Hi:

“Ok, anh có vé.

Tới ngày anh qua đón.”

Tôi:

“Hả? Bao nhiêu tiền vậy, em chuyển.”

Diệp Hi:

“Anh trông giống thiếu tiền lắm à?”

Thôi được rồi, anh giàu, anh người.

Bạn cùng phòng nghe tin thì hét lên, lăn bò khắp giường:

ơi tớ cậu!!!

Cậu chính là chị tớ, chị duy nhất của tớ!!!”

“Bắt đầu từ hôm nay, tớ sẽ khóa kín hai người trong tim!

Tớ chính là vệ sĩ tình trung thành của cậu Diệp Hi!!!”

21

Diệp Hi đúng là có bản lĩnh thật, vậy mà lấy được chục vé hàng ghế đầu khu nội trường, rủ luôn cả hội bạn đi xem.

Bạn cùng phòng của tôi nước lưng tròng, mặt đỏ bừng bừng:

ơi ơi ơi!

Một dàn trai đẹp xung quanh, tôi có chết tại chỗ cũng cam lòng!”

Tôi cũng đang chuẩn bị đi cùng vào sân, thì bị Diệp Hi kéo tay, đưa sang một lối đi khác, dẫn thẳng vào khu phòng VIP.

Tầm nhìn ở đây siêu đẹp, nội thất sang xịn, có ghế sofa, đồ uống và đủ loại snack.

Chỉ có một điểm trừ thôi:

Chỉ có tôi và Diệp Hi.

Tôi ngập ngừng:

“Em Nguyệt Nguyệt…”

Diệp Hi mặt không biến sắc:

“Vé nội trường hết rồi.”

Tôi không tin:

“Trùng hợp thế cơ à?”

Diệp Hi điềm nhiên:

“Ừ, đúng .”

“…Thôi được.”

Lần đầu đi xem concert, lòng tôi hào hứng lắm.

nhai snack xem diễn mà cứ reo lên.

Cổ bỗng bị ai đó nhéo một cái.

Tôi quay đầu thì thấy Diệp Hi đang nhíu mày, rõ là không vui:

“Dùng xong người ta là vứt? Em thế là hơi quá .”

Tôi vội lấy lòng, dúi cốc nước trái cây đến sát miệng cậu ta:

“Em sai rồi, anh uống đi, uống đi~”

Diệp Hi này mới dịu mặt, nheo lại, vỗ vào ghế bên cạnh:

“Qua đây .”

Sofa đơn dù to cỡ thì hai người cũng vẫn hơi chật, trừ sát rạt.

Tôi lắc đầu:

“Thôi khỏi.

Giờ bạn bè anh không ở đây, không cần giả bộ nữa.”

Nói đến chuyện này, tôi chợt nhớ ra:

“À, mà em quên — em cần đóng vai bạn gái đến bao giờ vậy?”

Diệp Hi nghiêng đầu:

“Bạn gái giả á?”

Tôi ngẩn người:

“Ơ? Không hôm trước anh bảo em giả làm bạn gái sao?!”

Diệp Hi nhún vai, kéo tôi thẳng vào lòng, tay ôm ngang eo, vẻ mặt vô tội:

“Anh nói thế bao giờ?

Anh bảo em làm bạn gái anh.

Em đồng ý rồi còn gì?”

Tôi trợn tròn .

Không ngờ trên đời lại có người mặt dày đến thế.

“Anh nói gì vậy chứ! Rõ ràng là… Ưm!”

phản bác bị chặn lại bằng một nụ hôn.

Tôi vùng ra, tức đến run người:

“Diệp Hi! Anh… Ưm!”

Lại bị hôn tiếp.

Cứ như vậy ba lượt, tôi phát hoảng, ngậm miệng không dám nói gì nữa.

Diệp Hi véo má tôi, cười gian:

, thế mới ngoan.

Đừng phá hỏng khung cảnh lãng mạn thế này, nghe chưa?”

Tôi không thèm nói.

Vũ hát đến bài hit đời, bầu không khí trong sân khấu như bùng nổ.

Một bài ballad lãng mạn, thường được bật ở lễ cưới.

rất nhiều người chọn khoảnh khắc này tỏ tình.

Giữa tiếng vỗ tay và giọng hát nghẹn ngào khắp khán đài, Diệp Hi nắm tay tôi, cúi người, trán chạm vào trán tôi.

, anh thật thích em.

Làm bạn gái anh nhé?”

Tim tôi đập loạn xạ.

tỏ tình đến bất ngờ khiến tôi hơi bối rối, nói năng cũng lắp bắp:

“Anh… anh thích em chỗ ?”

Diệp Hi sáng rực lên:

“Em không từ chối, mà anh lý do.

Thế là em cũng thích anh đúng không?”

Tôi không biết trả sao.

Chắc… cũng có một chút.

biết cậu ấy dùng bốn tài khoản trò chuyện tôi.

cậu ấy đứng ra bảo vệ tôi.

cậu ấy ôm tôi vào lòng.

Rất nhiều khoảnh khắc khiến tôi rung động.

Nếu không thích, tôi chẳng mềm lòng, từ chối thẳng thừng rồi.

Nhưng… cậu ấy thích tôi điều gì?

Tôi lại lại một lần nữa.

Diệp Hi như nhớ ra gì đó, bật cười, cong cong:

“Biết lần đầu anh thấy em là không?”

Tôi lắc đầu.

“Là hồi quân năm nhất.

Anh đi ngang qua đội hình của em, nhìn thấy em đứng hàng đầu.

Mặc quân phục rằn ri, tóc búi củ tỏi, da bị nắng táp đen sì.”

đó, suy nghĩ đầu tiên của anh là:

‘Thời Tần có tượng binh mã, giờ có tượng binh mã thành tinh.’”

“Buổi huấn luyện mệt lắm, chán lắm.

Nhưng có một ‘tượng binh mã biết đi’ mà anh cảm thấy vui vui, cứ lén nhìn mãi rồi cười.”

đó quân kết thúc, em cũng trắng lại dần.

Nhưng cái thói quen tìm em trong đám đông, anh bỏ mãi không được.”

đó anh còn chưa nhận ra đó là thích, cứ nghĩ là thói quen thôi.”

“Cho đến một ngày mưa to, mọi người hốt hoảng tìm chỗ trú.

Chỉ có em cầm ô xổm bên vệ đường, che mưa cho một bông hoa nhỏ.”

“Hình ảnh ấy, anh nhớ mãi, không quên được.

Cũng từ đó, anh xác định rõ ràng: anh thích em.”

“Nhưng em mù thật .

Anh còn chưa kịp tỏ tình thì em hết lần này đến lần khác dính vào lũ tra nam.”

Nói đến đây, cậu ta khó chịu, cau mày, phạt tôi bằng cách cắn môi một cái thật mạnh.

Tôi ngây người.

Vậy là cậu ấy… thầm thích tôi suốt ít nhất hai năm?

Tôi sững sờ:

“Khoan , ý anh là… anh thầm mến em hai năm ?”

Diệp Hi gãi đầu, hình như cũng thấy xấu hổ:

“Cũng… gần thế.”

Tôi nhìn cậu ta, dở khóc dở cười:

“Anh nhịn giỏi ghê ha.

Gọi anh là Ninja Rùa chắc cũng đúng rồi .”

Diệp Hi cốc trán tôi:

“Nói linh tinh cái gì thế?

Đang cảm động, đừng phá mood.”

Tôi ôm đầu, không biết nói gì.

Diệp Hi không vui, lắc lắc tôi:

“Nói gì đi chứ?”

“Nói gì giờ?”

“Có làm bạn gái anh không?”

“Nếu em không làm thì sao?”

Diệp Hi bóp cằm tôi, nhướng mày:

“Vậy thì anh hôn em sưng môi luôn, cho khỏi dám ra đường gặp ai.”

Tôi cười phì:

“Vậy… làm thôi.”

Lần này đến lượt Diệp Hi ngơ ngẩn, ấp úng lặp lại:

“Th… thật á?”

Tôi mỉm cười, chủ động hôn nhẹ lên môi cậu ấy.

“Thật .”

Đồng tử Diệp Hi co lại, đó lập tức ôm lấy gáy tôi, kéo tôi lại gần lần nữa…

……

22

Xem xong concert, miệng tôi đau rát như bị phỏng.

Bạn cùng phòng không hiểu gì, nghiêng đầu :

, cậu bị ong chích môi à?”

Một anh bạn của Diệp Hi thì cười đầy ẩn ý:

“Là siêu ong mật màu… sắc.

Mà này, Diệp ca, cái khăn quàng xấu không đỡ nổi này ở đâu ra thế?”

Tôi và Diệp Hi đồng thời… mặt đen như đáy nồi.

Bởi cái khăn “xấu không chịu được” đó chính là quà sinh nhật tôi tự tay đan Diệp Hi.

Anh bạn kia nhận ra mình lỡ , vội ngậm miệng.

Diệp Hi nắm tay tôi, cười dịu dàng:

“Đừng ý nó, nó ghen tỵ .

Có ai cho nó đâu, thấy ai có quà là ganh.”

Anh bạn kia hùa theo:

“Đúng đúng, tớ ghen!

Ơ mà Diệp ca, mới tháng mười mà cậu choàng cái khăn len dày vậy không nóng à?”

Diệp Hi kéo khăn quấn chặt thêm, mồ hôi vã ra vẫn cố cứng miệng:

“Nóng? Anh đây không thấy nóng tí .

Đây là… tình nồng cháy của bạn gái anh dành , hiểu chưa?”

Ớn thật .

Tôi không ngờ Diệp Hi còn dẫn chúng tôi đi dự tiệc mừng concert của Vũ, còn mỗi người một tấm poster có chữ ký riêng.

Bạn cùng phòng tôi sướng đến mức suýt xỉu tại chỗ.

Tôi cũng rất ngạc nhiên:

“Anh quen Vũ hả?

Không thì sao ảnh nể mặt anh vậy?”

Diệp Hi châm điếu thuốc, nở nụ cười tự mãn:

“Cậu ta là người đại diện cho một trong những sản phẩm của nhà anh.

Thấy sao? Chồng em có đỉnh không?”

Tôi đỏ mặt, đẩy cậu ta một cái:

“Chồng cái gì, đừng có nói bậy!”

Diệp Hi quàng tay qua vai tôi, ghé sát tai thì thầm:

“Bảo bối, gọi anh một tiếng ‘chồng ’, sinh nhật em anh mời Vũ mở concert riêng luôn cho em.”

Đúng là thế giới của người có tiền, giản dị đến mức không thể giản dị .

Tôi bướng, nhất định không gọi.

Diệp Hi không vui:

“Rõ ràng hồi còn chat online, em gọi anh ‘chồng ơi, chồng à’ suốt.

Giờ rồi thì chẳng buồn gọi nữa.

Em đúng kiểu ‘ăn no quên người nấu’ không?

Hay là anh em dễ cua quá?”

Giọng cậu ta cũng chẳng nhỏ, khiến mấy người xung quanh đều nhìn sang cười gian.

23

Dù sao đi nữa, tôi cũng chính thức… đương Diệp Hi.

Còn tài khoản số 4 ngày — “Cơ Bụng Ca” — từng tôi:

“Có đẹp không?”

Giờ nghĩ lại, tôi chỉ biết gật đầu:

Đẹp.

Không nghĩ xa xôi, chỉ cần hiện tại là thật lòng.

Dù một ngày đó chúng tôi không còn bên nhau nữa, thì những tháng ngày hạnh phúc này vẫn là chân thật.

Còn Đoàn Thanh thì đúng hẹn, làm “tiểu đệ chạy việc” cho tôi suốt ba tháng .

hết hạn, cậu ta tới :

“Cậu có thể nói giúp Diệp Hi không? Đầu tư một chút…”

Tôi chẳng người quyết định, tôn trọng ý của Diệp Hi:

“Nếu anh và chú Diệp thấy có tiềm năng đầu tư thì cứ làm, không cần em mà e dè gì.

Nhưng mà… cũng đừng em mà cố tình gây khó dễ anh ấy.

Đối em, Đoàn Thanh giờ chỉ là người dưng.

Em cũng không ghét bỏ gì nữa.”

Diệp Hi ôm tôi từ , cái đầu rối tung cọ cọ vào cổ tôi, làm nũng:

“Bảo bối ơi, sao em lại hiểu chuyện thế?

Nhưng em yên tâm, dù anh có không chơi xấu, chỉ cái đầu kinh doanh như cha cậu ta thì…

Cho mười tỷ cũng chưa chắc cứu nổi công ty đâu.

Ba anh mà rót vốn cho hắn thì chắc là lú rồi.”

Ờm, vậy thì tôi cũng chẳng giúp được gì.

đó, tôi nghe nói cha con nhà Đoàn Thanh chạy ngược chạy xuôi tìm người đầu tư, mượn nợ, nhưng vẫn lực bất tòng tâm — công ty tuyên bố phá sản.

Không còn tiền, đám bạn gái xung quanh cậu ta cũng giải tán sạch.

Một đêm trở thành tay trắng.

gặp lại tôi, Đoàn Thanh mặt xám như tro, vội vội vàng vàng bỏ chạy.

Tôi không kìm được thở dài:

“Đúng là thế vô thường.”

Diệp Hi bĩu môi, không vui:

“Bảo bối, đừng nhìn hắn nữa được không?

Tối về nhà anh cho em xem cơ bụng.”

Tôi cười mắng:

“Anh đúng là đồ… sắc lang.”

Mà đúng thật.

Tôi chính là loại người thấy đẹp là đổ.

HẾT –

Tùy chỉnh
Danh sách chương