Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10.
Quả , hai sau, mẹ tôi dẫn theo Trần Nguyệt tìm đến trường tôi.
Tôi không muốn gây chuyện ở cổng trường, tránh làm ảnh hưởng đến danh tiếng và cuộc sống mới, nên chủ động mời hai người ra quán ăn cơm .
Đi tàu suốt ba , hai đều mệt mỏi rã rời, bụng đói cồn cào.
Mẹ tôi ban đầu định khóc lóc om sòm, nhưng vừa nghe nói đến ăn uống thì tạm gác lại “chuyện quan trọng”.
Sau khi ăn xong, biết tôi đã nhập học công và Trần Nguyệt không thay tôi đi học như kế hoạch, mẹ tôi bắt đầu lật — mở miệng yêu cầu tôi bỏ học về quê.
— “Con ranh ! Nhà mình lấy đâu ra tiền đi học?! Với lại đi , ở nhà bao nhiêu việc ai làm hả?”
Tôi điềm tĩnh lắc đầu:
— “Không phải còn chị ở nhà sao? Con làm được việc, chị cũng làm được.
Chị có thay con đi làm, thì dĩ cũng có thay con dọn dẹp, nấu cơm, hầu hạ mẹ.”
Vừa nghe vậy, mẹ tôi sầm xuống, bắt đầu chửi rủa loạn xạ.
— “Chị có số hưởng, sao phải làm mấy việc ?!
mà không chịu về, tao sẽ báo công an! Nói đốt nhà, định thiêu chết tao với chị !”
Tôi chẳng chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp:
— “Không có bằng chứng chứng minh là con phóng hỏa. Mà cái cháy nặng nhất lại chính là cái chòi nát mà con ở.
Ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ là hai người cố tình đốt giết con thì có.”
Lời tôi vừa dứt, mẹ tôi đứng hình, không nói được câu nào.
Tôi nhân cơ hội tiếp lời, giọng thản :
— “Con đã nhập học, dù có bỏ học thì người được chọn vẫn là con.
Chị ấy không thay thế vị trí . Chi bằng chị ấy nên tập trung đi giữ chặt Phí Thu Dương, con không có hứng thú làm vợ anh ta, sẵn sàng nhường chị ấy.”
Chỉ vì anh ta có vẻ ngoài ưa nhìn, nghe nói hôm đi nhập học đã có một cô gái tỏ tình với anh. Con gái ai nấy đều xinh đẹp, biết ăn mặc, gia cảnh lại tốt. Biết đâu một nào , Phí Thu Dương thật sự sẽ quen cô gái ấy thì sao.
Nghe đến đây, Trần Nguyệt không ngồi yên được nữa.
Cô ta nói: “Không được! Chị đã ngủ với anh Thu Dương , chị là người anh ấy! Anh ấy không thích người khác được, nếu không thì sau chị phải làm sao đây?”
Tôi thật không ngờ bọn đã ngủ với nhau , vậy mà Phí Thu Dương còn đòi cưới tôi. Đúng là loại đàn cặn bã không hơn không kém.
Nhưng tôi chẳng thấy giận hay tiếc nuối gì .
Một người đàn như thế, bỏ lỡ được thì phải gọi là may mắn.
Còn chuyện có cô gái tỏ tình với Phí Thu Dương, đương chỉ là tôi bịa ra lừa .
Tôi nói: “Tôi đã một gần trường anh ta, trả sẵn một tháng tiền hai người. Một tháng sau, nếu chị không khiến anh ta giữ chị lại, thì chị và mẹ phải quay về quê.”
Ngay khi nhìn thấy đạn bay báo sắp tìm đến, tôi đã nhờ người đi nhà .
Bây giờ tiền rẻ, một tháng chỉ mất năm đồng, tôi chỉ thanh toán đúng một tháng.
Hơn nữa, trường đại học Phí Thu Dương nằm cách xa trường tôi, hai trường nằm ở hai đầu nam bắc .
Tôi đưa đến gần chỗ Phí Thu Dương, thế là tôi được yên thân.
Tiếp theo… đến lượt đi mà bám lấy anh ta, gây chuyện với anh ta. Tôi không rảnh nữa .
11.
Nghe tôi nói xong, Trần Nguyệt liền không ngồi yên nổi.
Cô ta vội nói: “Dì ơi, lát nữa chúng ta đi tìm anh Thu Dương luôn nhé.”
Mẹ tôi dù có hơi không vui, nhưng nghĩ đến chuyện đời Trần Nguyệt, cuối cùng vẫn miễn cưỡng gật đầu, cùng cô ta đi tìm Phí Thu Dương.
Tôi đưa đến tôi đã sẵn. Một hộ hai ngủ, một khách.
Mẹ tôi vừa bước vào đã tỏ ra rất hài lòng. Bà vốn luôn mơ được sống trong nhà cao tầng giữa , giờ cuối cùng cũng toại nguyện.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa hai người, tôi rời khỏi khu dân cư. Bên ngoài, đã có người đang đợi.
Một chàng trai khoảng hai mươi tuổi.
Thật ra, nhà kia là do anh ấy giúp tôi tìm.
Anh tên là , người ở làng bên.
Chúng tôi quen nhau trên chuyến tàu đến Bình Hải. Anh cũng là người trốn khỏi nhà.
Cha ruột anh cưới vợ kế, còn anh thì bị đối xử chẳng khác gì người ngoài. Tình cảnh anh và tôi… giống nhau đến lạ.
Ban đầu, anh định rời quê tìm người thân nhờ giới thiệu việc làm, miễn là không phải tiếp tục chịu đựng những tháng nghẹn ngào trong nhà mình nữa.
Nhưng người thân mà định tìm đã rời khỏi từ lâu.
Hôm tôi vừa hoàn tất thủ tục nhập học nhưng chưa được vào ký túc xá, tiết kiệm tiền, tôi cùng anh ta qua đêm dưới gầm cầu.
Hôm , khi ba tên du côn định giở trò, chính anh đã ra tay đuổi bọn chúng giúp tôi.
Cũng từ khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ đến việc rủ anh cùng hợp tác làm ăn.
Anh chỉ học đến cấp hai nghỉ, chẳng có bằng cấp nên rất khó tìm việc làm.
Nhà tôi thật ra vẫn còn giữ một công thức làm món đồ nguội – đồ luộc tẩm vị do bà nội lại. Ban đầu bà định truyền lại mẹ tôi.
Nhưng mẹ tôi không yêu bố, lại lười nấu nướng, không muốn đụng vào chuyện bếp núc.
Cuối cùng, bà nội quyết định truyền công thức ấy lại tôi.
Sáng thứ hai kể từ khi đến , tôi cùng đi một nhỏ.
Sau ra chợ mua mấy món như nội tạng heo, chân gà, cánh gà… mang về tự tay nấu, ướp theo đúng bí quyết nhà làm.
Thời kỳ đầu cải cách mở cửa, rất nhiều người bắt đầu buôn bán nhỏ.
Không ngờ mẻ đầu tiên mang ra chợ bán, chưa đầy một tiếng đã bán sạch.
Tôi và cùng tính toán sổ sách, trừ hết chi phí nguyên liệu vẫn còn lời kha khá.
Anh nhất quyết giữ nguyên tỷ lệ chia: tôi 60, anh 40.
Phân công rõ ràng: tôi có bí quyết, lúc không đi học thì đứng bếp nấu.
Anh phụ trách việc đi chợ mua nguyên liệu và mang ra ngoài bán.
Ngay khi Phí Thu Dương nhắn tin nói mẹ tôi và Trần Nguyệt sắp đến , tôi đã bảo giúp tìm nhà và kể toàn bộ kế hoạch.
Anh đồng ý không chút do dự.
Quả , khi Trần Nguyệt đến tìm Phí Thu Dương, anh ta vẫn tỏ ra thân thiết với cô. Nhưng chỉ cần thấy mẹ tôi xuất hiện, nét anh ta sầm xuống.
Trần Nguyệt muốn mẹ tôi quay về, nhưng mẹ tôi lại nói nhà ở quê bị cháy, không có chỗ mà ở, nên nhất định phải ở lại sống cùng cô ta.
Trần Nguyệt chẳng có cách nào đuổi được mẹ tôi đi. Dù sao cô ta cũng đã hứa sẽ đón bà lên sống cùng.
Nhưng mẹ tôi ở chưa được bao lâu thì đã quen một người đàn góa vợ sống gần .
Người là do tôi nhờ sắp xếp giới thiệu.
ấy là giảng viên đại học, con trai đã ngoài hai mươi và kết .
Chỉ mới đến nhà ta một lần, mẹ tôi đã bị thu hút bởi tứ hợp viện rộng rãi, trong nhà còn người làm việc nhà. Tất đều đúng kiểu cuộc sống mà bà luôn mơ ước.
Vừa quay về, bà đã vội vàng tìm đến tôi, rạng rỡ thông báo quyết định: bà muốn tái .
12.
Tôi không phản đối chuyện mẹ tái , ngược lại còn rất ủng hộ.
Tôi nói:
“Mẹ còn trẻ thế , đứng cạnh con cứ như hai chị em. Đương là có tái , chẳng việc gì phải thủ tiết vì ba con đời.”
Mẹ tôi giờ sống ở quê chẳng mấy khi đụng tay vào việc nhà hay làm nông.
Bà chỉ cần trang điểm qua loa là nhìn trẻ hơn hẳn so với những người cùng tuổi.
Da còn được chăm chút trắng hơn tôi.
Chẳng trách thầy Lý lại chịu cưới bà.
Nghe tôi cũng đồng ý, mẹ hiếm hoi tỏ ra vui vẻ, còn khen tôi là đứa con hiểu chuyện.
Ba sau, báo tin: mẹ tôi đã đi đăng ký kết với thầy Lý xong xuôi.
Trần Nguyệt thì khỏi phải nói, vui như mở cờ trong bụng. Mẹ tôi mà dọn đi thì cô ta được thoải mái sống riêng với Phí Thu Dương.
Nghe đối phương là giáo sư đại học, cô ta càng hí hửng hơn, mừng mẹ tôi sắp được “gả đi”.
Ban đầu con trai thầy Lý còn không đồng ý bố tái .
Nhưng thầy nói mẹ tôi sẽ chăm sóc vợ cậu ta khi ở cữ, sau còn giúp trông cháu.
Nhà thầy đã có hai cháu gái, cháu trai vừa chào đời chưa được bao lâu.
Con trai vừa nghe vậy liền đồng ý ngay tắp lự.
Thế là, mẹ tôi vừa nhận giấy kết hôm , hôm sau đã bị đưa thẳng đến nhà con trai bắt đầu vai trò “bảo mẫu chính thức”, chăm từ người lớn đến trẻ con.
Nhưng chưa đầy một tuần sau, mẹ tôi đã hớt hải đến tìm tôi, mũi ủ dột, nước mắt nước mũi dàn dụa.