Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7V4rJFqCAr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13.
“Mẹ muốn ly hôn… Tang Tang, mẹ không chịu nổi nữa rồi.”
Chỉ mới một tuần không gặp, tôi suýt thì không nhận ra bà là ai.
Da sạm, vàng vọt, thô ráp; trán và đuôi mắt nếp nhăn chằng chịt.
Cả người phờ phạc, tóc rối bù, lẫn trong mái đen là vài sợi bạc lòe loẹt, rõ ràng đến gai mắt.
Tôi nhìn bà, bình tĩnh nói:
“Mẹ à, mẹ vừa mới cưới mà đã đòi ly hôn thì không hay lắm. Mà con nghĩ thầy Lý chắc cũng không đồng ý dễ dàng đâu.”
Nghe tôi nói vậy, bà lập tức vùi mặt vào tay, bắt đầu khóc nức nở.
“Con không hiểu đâu, ông già đó lừa mẹ!
Lúc trước dụ mẹ cưới, bảo là sau này sẽ có người hầu hạ, mẹ sống chẳng khác gì phu nhân nhà giàu thời xưa.
Vậy mà vừa làm xong giấy kết hôn, ông ta đã bảo: tuổi này rồi, khỏi làm tiệc cưới, tiết kiệm tiền.
Rồi còn nói nhà có thêm người thì chi phí sinh hoạt tăng, liền sa thải giúp việc.
Bắt mẹ dọn qua nhà con trai ông ta, nói là ‘giúp’ chăm con dâu, trông cháu trai cháu gái, còn giúp tiết kiệm tiền thuê bảo mẫu.
Thế này đâu phải cưới vợ — rõ ràng là cưới về làm ô-sin!”
Tôi nghe bà nói xong, chẳng cảm thấy chút xíu thương hại nào.
Bởi tôi biết, cả đời bố tôi đã yêu thương và che chở cho bà.
Đến khi lâm bệnh nặng, tình cờ đọc được mấy lá thư tình cũ bà từng viết cho ba Trần Nguyệt, ông mới sốc đến mức bệnh tình chuyển nặng.
Bà thậm chí còn nhẫn tâm đến mức, ngay trong lúc bố tôi đang hấp hối… chính tay rút ống thở, đẩy ông rời khỏi thế giới này sớm hơn.
Giờ đây, tôi chỉ đang giúp bố báo thù.
Cũng là lần đầu tiên tôi thật sự thoát khỏi sự khống chế của bà — một lần và mãi mãi.
Bà sống hay chết ở nhà họ Lý, từ nay về sau… tôi không quan tâm nữa.
Hơn nữa, lúc bà muốn đăng ký kết hôn với thầy Lý, tôi đã sớm gặp riêng ông và nói hết mọi chuyện.
Từ nay về sau, mẹ tôi là người nhà họ Lý, bà không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Tôi sẽ không bao giờ dựa dẫm vào bà, và ngược lại, nếu bà xảy ra chuyện gì, cũng đừng đến tìm tôi.
Tôi đứng lên, lần đầu tiên nhìn bà một cách nghiêm túc, sau đó nói ra câu cuối cùng, cũng là câu quyết tuyệt nhất trong đời:
“Đây là lần cuối cùng tôi gọi bà là ‘mẹ’.
Từ bây giờ, chúng ta chính thức cắt đứt quan hệ mẹ con.
Bà đã tái hôn thì cũng không còn tư cách làm mẹ tôi nữa.”
Mẹ tôi hoảng loạn nhìn tôi, vội vàng muốn níu lấy tay tôi.
“Tang Tang… mẹ là mẹ ruột của con mà! Con không thể tuyệt tình như thế được!”
Tôi lập tức gạt tay bà ra, giọng lạnh như băng:
“Khi bà rút ống thở của ba tôi, khi bà toan tính để Trần Nguyệt cướp lấy suất học đại học của tôi, bà có từng nghĩ đến chuyện tôi là con gái ruột của bà không?
Có người mẹ nào lại không thương con gái mình, mà chỉ lo che chở cho đứa con của người khác?
Bà hãy tự hỏi lòng mình — suốt bao năm qua, bà đã thật sự làm tròn bổn phận làm mẹ chưa?
Bà không xứng làm mẹ tôi. Nếu được chọn lại… tôi thà không được sinh ra trong bụng bà còn hơn.”
Mẹ tôi sững người, hoàn toàn bị lời tôi dội thẳng vào mặt khiến bà chấn động không nói nên lời.
Bà lắp bắp biện hộ:
“Là vì mẹ từng thích dượng con, chứ chưa bao giờ yêu ba con.
Ông bà ngoại con bắt mẹ lấy ba con vì ông ấy là bác sĩ, lương nhà nước, sẽ không để mẹ bị đói.
Nhưng ba con thì lương ba cọc ba đồng, lại cố chấp không chịu chuyển lên thị trấn sống…
Từ nhỏ đến lớn mẹ chỉ mơ được sống trong nhà cao tầng thành phố, nhưng ba con không cho mẹ điều đó.
Mẹ hận ông ấy… như vậy có gì sai?”
“Nếu không phải vì mang thai con, năm đó mẹ đã sớm bỏ đi rồi!”
Tôi bật cười, giọng cười lạnh tanh.
“Bà muốn bỏ đi, nhưng tiếc là thời ấy quản lý nghiêm, đi đâu cũng phải có giấy giới thiệu, có hộ khẩu đi kèm, bà chạy đi đâu được chứ?
Bà muốn gả cho dượng tôi, nhưng lại chê ông ấy đến bản thân còn lo không nổi, suốt ngày phải dựa vào bà gửi lương thực và tem phiếu mới sống qua ngày.”
Nói trắng ra, mẹ tôi yêu dượng tôi, nhưng lại không chịu được khổ, không dám ly hôn với ba tôi để theo ông ấy.
Vậy mà suốt bao năm qua, bà cứ lấy cớ ông bà ngoại ép gả, rồi hằn học oán trách hai cha con tôi như thể cả đời này bà là nạn nhân.
Bà không ngờ tôi lại biết nhiều đến vậy.
Bà bối rối không nói thành lời. Một lúc sau mới cất tiếng yếu ớt:
“Tang Tang… đừng như vậy… Mẹ hối hận thật rồi. Sau này mẹ sẽ thương con, sẽ bù đắp cho con…”
Tôi đưa tay lau khóe mắt, không rõ là vì lệ hay chỉ là bụi gió.
Trước kia tôi đã từng mong mỏi biết bao lần bà có thể đối xử với tôi như với Trần Nguyệt. Rõ ràng tôi mới là con gái ruột của bà.
Mẹ của người ta, luôn nâng con mình như báu vật.
Còn mẹ tôi, coi tôi như cỏ rác.
Chửi mắng là chuyện cơm bữa, mỗi lần ba tôi vắng nhà, bà sẽ lấy roi đánh tôi, bắt tôi nhường hết quần áo mới, cặp sách mới cho Trần Nguyệt.
Hôm nay, nhìn bà nhận lại kết cục này… tôi không còn giận nữa. Chỉ thấy nhẹ lòng.
“Tôi không cần nữa. Thứ tình mẹ mà tôi chưa từng nhận được, bây giờ cũng chẳng còn giá trị gì.”
Tôi xoay người, dứt khoát rời đi.
Từ nay về sau, không bao giờ gặp lại bà nữa.
Thật ra, tôi còn giấu bà một chuyện.
Thầy Lý dù đã góa vợ nhiều năm mà vẫn chưa tái hôn, không phải vì ông ta chung tình hay gì cao thượng.
Mà bởi tính khí ông ta vô cùng kỳ quặc, thậm chí có xu hướng bạo lực gia đình, đã từng khiến mấy người phụ nữ bỏ chạy thẳng khi mới bắt đầu qua lại.
Dù hiện tại mẹ tôi chưa gặp chuyện gì lớn, nhưng tôi biết—phần đời còn lại của bà sẽ không dễ sống.
Nhất là khi Thạch Đào âm thầm điều tra giúp tôi, và phát hiện—chỉ mới hai ngày trước, thầy Lý vừa đi kiểm tra sức khỏe.
Bác sĩ nói rất rõ: sức khỏe của ông ta vô cùng tốt, ít nhất còn sống thêm được hai mươi năm nữa.
14.
Cuộc sống của tôi vẫn trôi qua rất bận rộn và đầy đủ.
Những lúc không lên lớp, tôi sẽ về căn phòng trọ để nấu đồ nguội, làm món luộc tẩm vị.
Sau này, Thạch Đào bắt đầu liên hệ được với vài quán ăn nhỏ, mỗi ngày anh đều đặn giao hàng cho họ.
Buổi chiều, anh lại ra chợ dựng sạp bán.
Thu nhập của chúng tôi ngày một tăng lên rõ rệt.
Từ khi bắt đầu kinh doanh, tôi không còn phải lo lắng chuyện học phí và sinh hoạt phí nữa.
Một tháng sau, Thạch Đào nói với tôi rằng — Phí Thu Dương đã bị nhà trường đuổi học.
Tôi không ngờ báo ứng lại đến nhanh như vậy.
Thì ra anh ta thực sự đã để mắt tới một nữ sinh cùng lớp, là người địa phương.
Cha của cô gái đó là cán bộ nhà nước, còn Phí Thu Dương thì muốn trèo cao, mơ tới chuyện cưới cô ta để sau này dễ bề thi vào công chức, ăn lương nhà nước, đổi đời.
Anh ta bắt đầu chê bai Trần Nguyệt — nói cô ấy không học đại học, lại là dân quê, không xứng với một “nhân tài tương lai” như anh ta.
Cô ta chẳng giúp được gì cho sự nghiệp của anh ta, thậm chí còn là gánh nặng.
Đặc biệt trong một tháng Trần Nguyệt lên thành phố, cô ta tiêu xài hoang phí, quần áo, mỹ phẩm mua như nước, mà Phí Thu Dương thì lấy đâu ra tiền để nuôi cô ta kiểu đó.
Lẽ ra, theo đúng kịch bản cũ, tôi sẽ ở quê quần quật kiếm tiền gửi cho anh ta, để anh ta và Trần Nguyệt sống sung sướng.
Nhưng hiện tại, tôi không gả cho anh ta, anh ta cũng chẳng có tiền, càng không nuôi nổi cô ta — giờ quay ra thấy Trần Nguyệt vướng víu như cục nợ.
Một tháng sau, hợp đồng thuê nhà hết hạn, anh ta không có tiền gia hạn, bèn bảo Trần Nguyệt về quê.
Không ngờ Trần Nguyệt lúc này lại phát hiện mình mang thai.
Cùng lúc đó, cô bắt gặp Phí Thu Dương đang ôm ấp nữ sinh kia trong rừng cây sau trường.
Ngay ngày hôm sau, Trần Nguyệt đến tận trường anh ta làm ầm lên — tố anh ta lừa cô lên giường, khiến cô mang thai, giờ còn đi tán tỉnh sinh viên trong trường.
Trường học vì giữ hình ảnh và danh tiếng đã quyết định xử lý nghiêm.
Và kết quả là đuổi học Phí Thu Dương.
Phí Thu Dương tức giận quay về nhà cãi nhau với Trần Nguyệt.
Trong lúc hai người giằng co qua lại, Trần Nguyệt bị đẩy ngã, động thai và chảy máu.
Cái thai mới hơn một tháng không giữ được.
Mất con rồi, Phí Thu Dương càng chẳng còn lý do gì để tiếp tục ở bên cô ta.
Trần Nguyệt cuối cùng cũng nhận ra bộ mặt thật của anh ta — một tên đàn ông cặn bã.
Anh ta bị trường đuổi học, không tiền, không việc làm.
Trần Nguyệt sau khi xuất viện cũng đồng ý chia tay.
Chẳng bao lâu sau, cô ta lại lao vào yêu một người đàn ông đã có vợ.
Gã đó lười biếng, nghiện cờ bạc, lại còn hay đóng giả làm đại gia ngoài mặt.
Chuyên nhắm đến những cô gái mê vật chất như Trần Nguyệt để lừa gạt.
Ba tháng sau, tôi tình cờ gặp lại Trần Nguyệt.
Cô ta bị một người đàn ông lôi xềnh xệch ngoài đường, vừa mắng vừa đánh, tình cảnh vô cùng thảm hại.
Cô ta hoảng loạn nhìn thấy tôi, giơ tay cầu cứu.
Tôi đứng yên, lạnh nhạt nhìn mà không hề động đậy.
Tôi tận mắt thấy hắn kéo cô ta vào một nhà nghỉ tồi tàn bên đường.
Chỉ lát sau, một người đàn ông lớn tuổi, trông còn đủ tuổi làm ba cô ta, xuất hiện và đưa Trần Nguyệt vào một căn phòng khác.
Cô ta sa sút đến mức ấy, rốt cuộc cũng nhận đủ quả báo.
Nhưng điều tôi không ngờ là: Phí Thu Dương vẫn còn mặt dày tìm đến tôi xin quay lại.
Anh ta liên tục suốt ba ngày đến quầy bán đồ ăn nguội của tôi, mỗi ngày đều mang hoa đến.
Anh ta muốn tôi nhớ lại — năm xưa ở quê, thỉnh thoảng anh ta cũng từng hái hoa dại sau núi tặng tôi.
Nhưng tôi chẳng hề cảm động, từng bó hoa được mang đến, tôi đều ném thẳng vào thùng rác.
Hôm nay anh ta lại đến, vẻ mặt “chân thành” đến mức buồn nôn:
“Tang Tang… anh hối hận rồi. Người anh thích, từ đầu đến cuối… vẫn luôn là em.”
Nói xong, anh ta còn muốn giơ tay nắm lấy tôi.