Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Sau khi về nhà thay quần áo xong lại đến , nhưng đã không kịp nữa.

Tôi không thể làm gì khác hơn là xin nghỉ nửa ngày nằm ở nhà, sẵn tiện tiếc thương tình yêu đã chết lúc sáng sớm.

Tôi nói chuyện này Quý Đồng Đồng nghe, ấy cười đến mức bật ngửa, vẫn không quên nhắc nhở tôi một câu: “Haiz, so với chuyện cậu bị cậu tớ nhìn thấy thân thể trần trụi thì chuyện này không là gì cả…”

Tôi: “…”

Xin hỏi bạn thân vậy còn cần không? Đương không cần.

“Quý Đồng Đồng, tớ muốn tuyệt giao với cậu!”

“Đừng mà…”

Quý Đồng Đồng nói ở đầu kia điện thoại: “Chắc chắn gần đây cậu gặp nghịch thủy hành, cuối tuần này có muốn cùng nhau lên chùa xem thử không?”

“Được thôi, xem đi xong mới tuyệt giao với cậu.”

Ở ngoại ô có ngôi chùa rất nổi tiếng, tôi đã muốn đi bái lạy từ lâu.

Sau khi trò chuyện trên trời dưới đất với Quý Đồng Đồng xong, tâm trạng của tôi đã khá hơn nhiều.

Lúc vừa cúp máy xong, tôi nhìn thấy đồng nghiệp chung nhóm gửi tin nhắn tôi, hỏi hôm nay tôi không đi làm.

Đương tôi biết chuyện vì muốn bắt chuyện với anh đẹp trai bị ngã, làm bẩn quần áo mình không nói được, đành phải trả lời ấy: “Có vài việc xin nghỉ, buổi chiều mới đi.”

“Có một anh đẹp trai đến chúng ta, mới nhận chức giám đốc.”

Nói đến anh đẹp trai, đột tôi sống lại.

“Thật ? Đẹp trai thế nào? Có đẹp Lộc Hàm không? Có đẹp Dịch Dương Thiên Tỉ không? Có đáng yêu Vương Tuấn Khải không? Có ảnh chụp không?”

Ừm… Câu cuối là quan trọng nhất.

Đồng nghiệp Tiểu Linh nói buổi trưa họp chỉ nhìn thoáng qua, không dám cầm điện thoại chụp ảnh, nhưng ấy đồng ý nói một lát sẽ gửi ảnh tôi.

Anh đẹp trai chính là mạng của tôi, tôi thề phải có được ảnh chụp của 999 anh đẹp trai.

Nhưng tôi chờ đến lúc xế chiều đi làm, ấy vẫn chưa gửi ảnh đến.

Không gửi ảnh thì thôi, còn muốn tôi mang trà sữa ấy, đúng là quá đáng! Tôi biết ấy không đáng tin mà.

Nói không chừng nói có anh đẹp trai đến chỉ là lừa tôi thôi.

Hừ, để tìm ấy tính sổ vậy.

*

chiều, tôi cầm trà sữa đi vào cao ốc , phát hiện sắp không còn kịp nữa. Tôi nhìn thấy cửa máy sắp đóng lại, vội đi lên với tốc độ nhanh nhất, hô to với người bên : “Làm phiền chờ một lát…”

Là nô lệ của tư bản, đuổi theo máy để lên tầng làm việc là chuyện thường xảy . Vào lúc này, đương sẽ không ai chú ý đến chuyện có mất mặt không, dù đến muộn sẽ bị trừ lương.

Lúc này, tôi muốn cảm ơn Bồ Tát sống đã duỗi tay giúp tôi mở cửa máy.

Chỉ là lúc tôi đi vào nhìn thấy người bên là anh đẹp trai tôi gặp buổi sáng, tôi cảm thấy đầu mình muốn nứt .

“Cảm ơn.”

Tôi nhận anh đẹp trai máy chính là người tôi bắt chuyện thất bại vào buổi sáng, chỉ muốn vùi đầu xuống đất.

Hi vọng anh không nhận tôi, hi vọng anh không nhận tôi.

Tôi thầm cầu nguyện lòng.

Ting… máy chạy đến tầng 15, tôi nhấc chân đi máy, anh ấy ở sau lưng đột nói: “Trùng hợp thật.”

Trời muốn diệt tôi! Tôi cầm trà sữa quay đầu nhìn anh, giả ngu nói: “Ha ha, đúng vậy, trùng hợp quá, vậy mà chúng ta lại là nhân viên chung một . Nhưng trước kia tôi chưa từng gặp anh, anh là nhân viên mới đến à?”

“Ừm.”

Có lẽ điểm giống nhau của nam thần chính là kiệm lời vàng.

làm nam thần cao quý lạnh lẽo, anh không biết nói chuyện với tôi là một ̃ng biểu hiện sụp đổ hình tượng à?

“Chào đồng nghiệp mới, vậy… Tôi còn có việc, đi trước.”

Tôi ôm trà sữa chuồn mất, từ tới đuôi không dám đối mặt với anh, đương cũng không thấy trên mặt anh hiện lên ý cười và vẻ âm trầm mắt.

Tùy chỉnh
Danh sách chương