Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Cô đến chỗ làm việc của mình mở máy tính lên, đặt ̀ sữa lên bàn đồng nghiệp. Cô ấy nhích ghế lại gần, lấy điện thoại di động nói với tôi: “Cho cậu xem ảnh chụp của giám đốc bộ phận mới đến, trong cuộc họp có người to gan hỏi rồi, vẫn độc thân nha!”

Cô ấy không cho tôi nhìn còn tốt, tôi vừa xem qua đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Trên màn hình di động, giám đốc bộ phận đẹp trai 360 độ không góc chết chẳng phải là người tôi bắt chuyện thất bại lúc sáng, cũng là “Đồng nghiệp mới” vừa gặp trong thang máy ban nãy à.

“Tôi đi chết đây!”

Tôi khóc không nước mắt.

thế? Có phải bị nhan sắc đẹp trai này đập một phát đến mức không thể thoát được không?”

Không, là kiếp sống văn phòng của tôi chấm dứt rồi.

*

Sếp mới nhậm chức không ́nh được sẽ liên hoan chúc mừng, theo nguyên tắc chọn ngày không bằng gặp ngày, các đồng nghiệp ồn ào đêm nay muốn liên hoan. Giám đốc mới đến có vẻ rất dễ nói chuyện, gật đầu đồng ý.

Cứ vậy, sau khi tan ca một đám người rộn ̀ng đi đến quán gần đó dùng bữa.

Lúc dùng bữa, tôi cố ý chọn nơi cách xa sếp mới nhất, trốn ở trong góc vùi đầu cơm.

được một nửa, tất cả mọi người đi đến khu buffet lấy thức . Đồng nghiệp cạnh hỏi tôi: “Ngôn Tây, kia có bánh ngọt, cậu không à?”

“Ở đâu, ở đâu?”

Tôi xem bánh ngọt mạng, vừa nghe thấy có bánh ngọt thì đã trợn to mắt lên.

“Vừa vào cửa ở ́i, có tủ bánh ngọt. trong tủ có rất nhiều bánh mousse, bánh kem và pudding.”

Bánh ngọt chính là mạng của tôi! Tôi thoáng nhìn đồng nghiệp cạnh bưng mousse dâu và pudding xoài tôi thích nhất trở về, bỗng chốc tôi cảm thấy thịt trong tay không còn ngon nữa.

Tôi xong thịt, đứng dậy đi khỏi phòng Vip, đến khu đồ ngọt để lấy bánh ngọt.

Ngay lúc tôi đưa tay lấy bánh mousse cuối cùng trong tủ, một bàn tay khác nhanh chóng đưa qua giành lấy miếng bánh cuối cùng kia.

Tôi: !!! Có biết tới trước tới sau không đấy! Tôi muốn xem ai không có liêm sỉ đáng bị đ.â.m ngàn d.a.o kia. Kết quả tôi vừa quay đầu lại, đối mặt với gương mặt ̀ , trong đôi mắt đầy vẻ đắc ý.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

“Ôi, thì là chị Ngôn Tây.”

Đối phương nhìn thấy tôi cũng có vẻ kinh ngạc.

Chưa đợi tôi mở miệng, cô ta đã cho bánh mousse vào đĩa trên tay mình, cong môi cười nói: “Miếng bánh mousse cuối cùng, xin lỗi chị Ngôn Tây.”

“Loại người cô cũng biết nói xin lõi, đúng là hiếm lạ. Nhưng… Không chỉ mình cô có thể nói xin lỗi, tôi cũng nói được.”

Tôi nghiêng đầu cười giả tạo, giật bánh trong đĩa của cô ta: “Xin lỗi, miếng bánh ngọt cuối cùng là của tôi.”

Tôi có thể đưa cặn bã cho cô ta, nhưng bánh thì không được.

*

Lúc đại học, tôi từng yêu đương một lần, đau khổ theo đuổi một năm, ở nhau một tháng lại ngoại tình ở cạnh cô ta.

Sau khi tốt nghiệp, đã lâu rồi không gặp lại, vào ngày hôm nay lại gặp ở đây, đúng là gần đây tôi bị nghịch thủy hành chiếu rất mạnh.

“Chị, chị lại giành bánh của em… Rõ ̀ng em lấy trước.”

Kỹ năng diễn xuất của ̀ này đúng là hạng nhất, vào giây phút tôi lấy lại bánh kem, cô ta đã tỏ ấm ức giống tôi bắt nạt cô ta vậy.

Cô ta mới mở miệng, sau lưng đã có một người đàn ông đi đến, vẻ mặt đau lòng kéo cô ta hỏi: “Cục cưng, thế?”

Người tới chính là Triệu Minh Khải, bạn trai cũ tôi chỉ vừa quen một tháng.

Cao thủ trong làng .

“Chị ta… Em lấy bánh trước, chị ta cướp khỏi đĩa của em.”

̀ vô cùng ấm ức, nói có lý có lẽ.

“Làm rõ ̀ng, là tôi đến trước.”

Tôi nói thẳng.

“Đông Ngôn Tây, tại lại là cô?”

nhìn thấy tôi, trừng to hai mắt vẻ mặt không thể tin được.

không thể là tôi.”

Tôi lườm , quay người muốn rời đi, không muốn dây dưa với bọn họ.

Kết quả kia không cho tôi đi.

“Đông Ngôn Tây, cô lại không biết xấu hổ thế.”

Tôi? Tôi làm gì? Tôi giết người hay đào mộ tổ của anh ta.

“Không có thể diện chính là hai người.”

Tôi ngẩng đầu nhìn ̀ .

́c rưởi cô muốn cướp thì cướp, tôi cho cô. Còn miếng bánh này cô cũng tới giành với tôi… Được rồi, được rồi…”

Tôi không muốn cãi nhau với bọ họ, đưa tay cầm bánh cắn một cái, sau đó cho vào đĩa của ̀ : “Dù cô nhặt ́c rưởi của người khác để không phải lần một lần hai, cho cô là được.”

Tôi nhìn thấy vẻ mặt của ̀ tái đi, đột nhiên tâm ̣ng trở nên tốt đẹp.

Mà mặt của cũng lúc lúc đỏ, trừng to mắt nói không nên lời.

“Tôi có thể đi chưa.”

“Đông Ngôn Tây, cô vừa mới nói gì thế? Cô nói ai là ́c rưởi?”

Đôi mắt đỏ ngầu, dáng vẻ muốn giết người.

“Tôi không chỉ chỉ mặt gọi tên anh, tự anh ̉ lời thôi.”

“Cô…”

Cô thấy gã có vẻ muốn đánh người, tôi mau chóng chạy đi. Kết quả vừa quay đầu lại đã va vào một chiếc ôm ấm áp.

Tùy chỉnh
Danh sách chương