Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Dao kéo cũng được để ở những trí tiện tay nhất.
Một , chợt nghe ngoài sân có động tĩnh.
Ta bước ra , vài nam đang trói một gã dáng vẻ lén lút. Một người trong số họ vừa trói vừa mắng:
“Cái xác ốm nhom như thế cũng học đòi cắp. Đi, theo ta lên công đường!”
chúng ta ra, người đó quay lại :
“Cô đừng sợ, chúng ta là người của Lục công trên núi phái đến bảo vệ. canh ngày nay, nay rốt cuộc tóm được tên này.”
ra Lục sớm tính đến.
Ta nhất thời không biết nên gì, cuối chỉ thốt lên một câu:
“Đa tạ huynh. Lục công vẫn ổn chứ?”
Người kia cười:
“Cô yên tâm, chắc không . Tống thị e là chỉ định ít bạc của cô thôi, còn Lục công mới là trọng điểm, sợ rằng phái thích khách rồi. Nhưng không phải loại nổi danh gì, huynh đệ chúng ta có thể xử lý được. Nếu cô không ngại, có thể để tên này trói lại nhốt trong kho củi một đêm, chúng ta đi hỗ trợ công trước, mai sẽ mang hắn giao nộp quan phủ.”
“Đương nhiên không ngại.”
Họ trói tên kia chặt chẽ, đẩy sân. Lúc này ta mới để ý tay hắn đầy vết máu, hắn bước , có ấm ức:
“ hảo hán, bẫy trong sân này… hại ta bị thương cả tay khi leo tường, đâu cần phải đích canh giữ, đau c.h.ế.t ta rồi.”
Một người trong nhóm nhìn bức tường lởm chởm đá sắc và đống rơm chất dọc theo tường, bật cười:
“ ra chúng ta thường rồi. Có tâm đề phòng thế này, không dễ bị thiệt đâu. Vậy chúng ta đi giúp Lục công đây.”
xong chắp tay cáo từ.
Cha đẩy tên kho củi, khóa lại, rồi hạ giọng:
“Lục công này thật lạ. Hắn đối xử với ta cũng quá chu đáo rồi.”
Ta thoáng im lặng, chưa biết đáp ra .
vỗ vai cha, kéo ông về phòng.
Tiểu Diệp cũng ghé sát nhỏ:
“Đào Đào, hoạn nạn mới chân tình. hắn nguy hiểm hơn nhiều, vậy vẫn để người tới bảo vệ chúng ta. Đừng để lỡ người tốt.”
Ta cười nhẹ:
“Ta tự có chừng mực. Ngược lại là ngươi, nghe Hồ đại tẩu bảo trước Nhị ca họ Liễu còn hỏi thăm ngươi đấy.”
Tiểu Diệp mặt đỏ bừng, quay lưng bỏ đi.
Ca ca và tẩu tẩu nhìn ta, nở nụ cười ý tứ. Tẩu tẩu trêu:
“Đào Đào ta xinh đẹp đảm đang, Lục công có ý cũng đúng là có mắt.”
Ca ca kiêu ngạo ưỡn ngực:
“Chứ , cũng phải muội ấy là muội muội ai chứ!”
Tẩu tẩu khẽ chọc vai ca:
“Đừng vênh, chàng chẳng đẹp bằng một nửa muội ấy nhỉ?”
Ta chỉ cười khẽ, không đáp.
Trong lòng vẫn canh cánh, nửa đêm không chợp mắt được. Trời vừa tờ mờ sáng, ta dậy sớm định đến Lục tình hình.
Dọc đường gặp Lão Mạc và người , trông ta, Lão Mạc cười tươi:
“Thiếu sai ta báo tin, người đêm đều bắt được, bảo cô yên tâm. Thiếu đoán chắc đêm cô cũng khó ngủ, nên dặn nay cứ nghỉ ngơi, mai ngài ấy sẽ đích tới thăm.
Chúng tôi cũng tiện đường lên trang viên, mang tên kia nộp quan phủ.”
“Đa tạ . Nhưng ta vẫn muốn , không yên lòng lắm.”
Nụ cười trên mặt Lão Mạc càng rạng rỡ:
“Thiếu quả nhiên đoán đúng, ngài ấy chuẩn bị sẵn chờ cô rồi.”
Ta gật đầu, thầm nghĩ Lục thật thấu hiểu lòng người.
Đến Lục , mọi thứ vẫn tươm tất như thường, không để lại dấu vết nào của đêm náo động.
Hương nhè nhẹ lan tỏa. Lục vẫy ta lại, nụ cười ôn hòa:
“Lại đây, nếm thử ta vừa pha.”
Ta nhấp một ngụm, độ nóng vừa vặn, thoảng đắng, sau đó là hậu ngọt thanh tao, xen lẫn hương thơm nhè nhẹ, vẫn là loại lần trước ta từng uống.
“ ở đây thật ngon.”
Hắn mỉm cười, chỉ ra ngoài sân:
“Là ta tự trồng đấy. Từ nhỏ trồng, mỗi năm hái về chế , chỉ dành tiếp đãi quý . Uống tuyết hoa cao hợp nhất, cô nếm thử .”
Ta cắn một miếng, gật đầu, hỏi:
“Ta cũng được coi là quý ?”
Hắn bật cười, trong mắt như có rơi lấp lánh:
“Là quý quan trọng nhất.”
Ta khẽ thở dài. Cha mẹ, ca ca, tẩu tẩu đều yêu thương ta đến vậy, nếu giờ còn có thêm một người chân thành hết mực, chẳng phải ta quá tham lam rồi ?
Hắn nhìn ta, giọng trầm ấm:
“Đừng để bản gánh nặng. Nhưng… ta quả thật có nôn nóng. Sau kỳ thi hương này, có thể cho ta một câu trả lời không?”
12
Tống khó khăn lắm mới được thả khỏi ngục, chưa tới ngày lại bị bắt lần nữa. Cuối điều tra ra chỉ có Tống phu là kẻ chủ mưu, vì vậy chỉ giam mình bà ta, những người còn lại được phóng thích.
Lần này, không ai dám ở lại nữa. Họ cầm theo bạc còn sót lại, thực sự quay về quê cũ để cày cấy sinh sống.
Thực ra trong quê vẫn còn , còn ruộng tế điền, vốn dĩ ngày tháng chẳng đến nỗi nào.
Nhưng có người, cứ sống mãi rồi lại tự bó hẹp con đường của chính mình.
Thời gian như nước chảy, tùy cách người ta thưởng thức đắng hay ngọt. ta luôn cảm , mình có thể gạn ra được cái ngọt giữa dòng đời này.
Chúng ta lại với người làng Huệ An ngày càng thiết. Trong thường có người ghé thăm, mang theo bánh trái, quà quê, rồi nhau chuyện trò đông tây nam bắc.
Lục đóng cửa đọc sách, năm tích lũy, vẫn chăm chỉ không ngơi. Khi rảnh rỗi, hắn hay tìm ta đi dạo suối, trò chuyện đôi câu.
Đến tháng Chín mùa thu, hương quế thoang thoảng khắp nơi, truyền đến tin Lục đỗ cử .