Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Tôi kéo chặt áo, chạy chậm về phía .

lại thần thần bí bí , dẫn tôi đi đâu?”

nắm lấy tay tôi, sưởi một lúc rồi cùng tôi nhét vào túi áo của cậu ấy.

“Đi rồi biết.”

Cậu ấy dẫn tôi đến một nhà kính trồng hoa bằng kính.

trong toàn là hoa hướng dương  loài hoa tôi thích nhất.

Mùa đông lạnh buốt mà hoa hướng dương vẫn nở rực rỡ.

Nhìn thế mà lại mang một vẻ đẹp rất khác biệt.

Tôi đứng giữa biển hoa hướng dương, nhìn là người luôn điềm đạm, tay run nhẹ hai lần.

Đại khái tôi cũng đoán được cậu ấy định làm gì.

Tôi đứng yên tại chỗ, kiên nhẫn chờ đợi.

Một lúc lâu , cậu ấy cùng cũng nói ra : “Niệm Niệm, tớ thích cậu, cậu có thể đồng ý ở tớ không?”

hỏi đầy thấp thỏm.

Đúng lúc này, ngoài đột nhiên bắt đầu rơi tuyết.

Tôi ngẩng đầu nhìn những bông tuyết bay lả tả, rồi kéo đi ra ngoài nhà kính.

Tuyết rơi lên mặt, lạnh buốt.

Tôi đột nhiên cảm tim mình khẽ co lại.

, cậu khó chịu à?” tôi đưa tay ôm ngực, lo lắng ra mặt.

Tôi lắc đầu: “Không .”

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, mặt đất phủ lên một lớp tuyết mỏng.

Trên tóc quần áo của tôi cũng đầy những bông tuyết.

Những ngày qua, mọi hành động của cậu ấy tôi ghi nhớ trong lòng.

Tôi nắm lấy tay cậu ấy, nghiêm túc đáp lại tỏ tình: “ , nguyện cùng tuyết đầu bạc .”

Phiên ngoại của Chu Vận

1

Tôi rất thích một cô gái tên là Lâm Niệm.

Nhưng tôi thích gọi cô ấy là Tiểu Tiểu hơn.

Trong đầu cô ấy dường như luôn có rất nhiều ý tưởng kỳ lạ.

Tôi giành lấy đồ chơi của cô ấy, cô ấy cũng không giận, ngược lại còn cười tít nhìn tôi.

Ánh nhìn tôi giống như đang nhìn một chú mèo con.

Tôi không chịu nổi khi cô ấy như thế, nên luôn chọc cô ấy nổi giận.

Lâm Niệm có lẽ tôi còn nhỏ, nên kể cho tôi nghe rất nhiều kỳ lạ.

Nhưng cô ấy quên mất , tôi chỉ nhỏ tuổi, chứ không phải ngốc.

Lâm Niệm nói cô ấy đến đây là vì một hệ thống, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể về nhà.

về ngôi nhà ban đầu của cô ấy.

Lúc đó tôi thật sự không hiểu rõ điều đó có nghĩa là gì.

Trong lòng chỉ mơ hồ hiểu , Lâm Niệm rời đi.

Lâm Niệm luôn thích ngồi ngẩn người một mình.

Tôi hỏi cô ấy đang nghĩ gì.

Mỗi lần cô ấy trả đang nghĩ về nhà.

Nghĩ đến ba mẹ, nghĩ đến anh trai, còn nghĩ đến bạn bè.

Nhà tôi nhà Lâm Niệm là hàng xóm, tôi biết nhà cô ấy không có anh trai.

Cho nên, cô ấy đang nói đến một ngôi nhà khác.

Tôi rất thích Lâm Niệm, từ cái nhìn đầu tiên thích.

Tôi đem tất cả đồ chơi của mình tặng cho cô ấy, cầu xin cô ấy mang tôi về nhà cùng, về cái nơi mà cô ấy gọi là nhà.

Cô ấy bã lắc đầu: “Tôi không thể mang cậu đi. Hơn , tôi cũng không biết bao giờ mới có thể quay về.”

Tôi cũng rất .

Năm tôi năm tuổi, Lâm Niệm bị tai nạn xe.

Không bị thương nặng, nhưng bị đập đầu.

khi tỉnh lại, Lâm Niệm nên hoạt bát hơn trước, cũng không còn giống như trước đây luôn nhường đồ chơi cho tôi.

Thậm chí còn giành đồ chơi tôi.

Mỗi lần như , tôi nhường cô ấy.

Nhưng Lâm Niệm rất lâu rồi không kể tôi nghe những trước kia .

Tôi hỏi cô ấy: “Bây giờ cậu  không về nhà, không nhớ anh trai ?”

“Mình làm gì có anh trai?” Cô ấy rất ngạc nhiên hỏi lại tôi.

Lâm Niệm bị mất trí nhớ rồi.

Tôi có chút vì không thể tiếp tục nghe Lâm Niệm kể những câu trước đây.

Nhưng trong lòng lại có chút vui mừng, như thì cô ấy không rời đi .

2

kỳ thi đại học, tôi Lâm Niệm ở .

cùng tôi cũng được ở cô gái mình thích.

Khoảnh khắc cô ấy gật đầu đồng ý, tôi cảm tim mình như sắp ngừng đập.

Tại lại có người chỉ cần nói một câu đơn giản thôi cũng có thể khiến tim tôi d.a.o động đến .

Ngày tôi cũng nghĩ, làm để cưới được Lâm Niệm về nhà.

Tôi dẫn cô ấy đi làm đủ loại mà các cặp đôi yêu thường làm.

Tôi không này nhớ lại lại có điều gì hối tiếc.

Những gì người khác có, Tiểu Tiểu nhà tôi cũng phải có.

Nhưng cô ấy hình như lúc cũng chê tôi quá phô trương.

Không cả…

Tôi chỉ công khai cho cả thế giới biết.

Lâm Niệm là của riêng tôi.

Chúng tôi cùng đi học, cùng bước vào xã hội.

Cùng trang trí căn nhà thuộc về chúng tôi.

Tôi vẫn luôn âm thầm chuẩn bị cho màn cầu hôn.

Nhưng Tiểu Tiểu ngốc quá, mãi chẳng nhận ra được những suy nghĩ thầm kín của tôi.

Tôi cứ ngỡ chúng tôi mãi hạnh phúc như thế.

Nhưng rồi Tô Kỳ xuất hiện.

Tiểu Tiểu dường như rất có địch ý Tô Kỳ.

Không , cô ấy không thích thì tôi không tiếp xúc .

Nhưng cho dù như thế, Tiểu Tiểu vẫn bắt đầu nên nhạy cảm.

Dù tôi chẳng làm gì, cô ấy vẫn luôn nhìn tôi bằng ánh nghi ngờ.

Chúng tôi bắt đầu cãi , bắt đầu chiến tranh lạnh.

Nói thật, trong lòng tôi thật sự rất .

Hơn hai mươi năm qua, không ai hiểu Tiểu Tiểu hơn tôi.

Tôi biết cô ấy không cố ý.

Tôi thử dẫn cô ấy đi khám.

Nhưng cô ấy rất phản kháng.

Đúng lúc tôi đang phiền não, thì Tô Kỳ tìm đến tôi.

3

khi nói Tô Kỳ, tôi vừa kinh ngạc vừa đau lòng.

Cô ấy nói là hệ thống, là xuyên sách, tôi không xa lạ.

Trước khi Tiểu Tiểu mất trí nhớ, cô ấy kể cho tôi nghe rồi.

Những Tiểu Tiểu nói, tôi ghi nhớ rất kỹ.

Tôi biết cô ấy luôn về nhà.

Đó là điều Tiểu Tiểu mong mỏi bấy lâu nay.

Trong thế giới ban đầu của cô ấy, vẫn còn bố mẹ người thân đang chờ cô ấy về.

Nhưng tôi thật sự rất khó buông tay.

Tôi gần như không thể tưởng tượng nổi nếu không có Tiểu Tiểu, tôi phải sống thế .

Xin hãy cho tôi ích kỷ một lần.

Tôi biết rất rõ, người tôi thích từ đầu đến chỉ có một mình Tiểu Tiểu.

Tôi cố gắng để cô ấy có thể bình an ở lại trong thế giới của tôi.

Nhưng bây giờ, tôi lại vô thức nói ra những làm tổn thương cô ấy.

Cô ấy cũng nhìn tôi bằng ánh lạnh lùng xa lạ.

Khoảng cách giữa chúng tôi càng lúc càng xa.

Cô ấy luôn khóc, còn tôi thì đau đớn như d.a.o cắt trong lòng.

Tôi chủ động tìm đến Tô Kỳ đồng ý yêu cầu của cô ấy.

Tô Kỳ cũng không bị kiểm soát.

Chúng tôi cùng diễn kịch, giả vờ theo đúng kịch bản.

Tôi chỉ mong bằng cách này, có thể giúp Tiểu Tiểu về ngôi nhà mà cô ấy luôn nhung nhớ.

Đó là điều duy nhất tôi có thể làm cho cô ấy.

Tôi chưa dám nghĩ chủ động nói Tiểu Tiểu những khó nghe đến thế.

Vẻ mặt cố nén nước của cô ấy, ánh thất vọng của cô ấy, tôi nhìn hết.

Rõ ràng tôi là người sợ nhất nhìn cô ấy .

mà giờ đây, lại phải giả vờ như chẳng có gì.

Người mà tôi cẩn thận che chở suốt bao nhiêu năm, cùng lại bị tôi làm tổn thương sâu nhất.

cùng cũng đến một ngày, Tiểu Tiểu dường như từ bỏ tôi rồi.

Trong cô ấy lộ ra vẻ đau , bắt đầu chậm rãi xóa bỏ dấu vết của bản thân.

Tiểu Tiểu luôn cho tôi là người vô tâm, không phát hiện ra điều gì.

Nhưng cô ấy đâu biết tôi thích cô ấy đến mức .

Mọi thứ thuộc về cô ấy, tôi ghi nhớ thật kỹ trong tim.

cùng trong nhà nên trống trơn.

Trái tim tôi cũng như bị thủng, rỗng hoác không còn gì .

Sức khỏe của Tiểu Tiểu ngày càng tệ.

Tôi biết đó là tín hiệu cô ấy sắp rời khỏi thế giới này.

Tôi khó chịu đến mức mấy đêm liền không thể ngủ được, luôn tranh thủ lúc cô ấy ngủ để lén đến nhìn cô ấy.

Sáng hôm lại lặng lẽ rời đi.

Tôi cũng không biết mình còn có thể nhìn cô ấy như bao lâu .

4

Tiểu Tiểu bắt đầu nói tạm biệt thế giới này.

Cô ấy sắp xếp xong mọi .

Cố tình tìm cách để đẩy tôi đi.

Đến ngân hàng hủy tài khoản, đến thăm những con mèo hoang bạn thân.

Từ đại học, đến cấp ba, rồi đến khu tập thể chúng tôi sống hồi nhỏ.

bước, bước quay lại nơi ban đầu chúng tôi gặp .

Tôi không hề đi công tác nước ngoài.

Mà chỉ lặng lẽ đi theo phía cô ấy, nhìn cô ấy dần dần phát hiện ra những tâm tư thầm lặng tôi giấu.

Nếu là trước kia, tôi rất vui khi cô ấy cùng cũng nhận ra tôi yêu cô ấy đến mức .

Tùy chỉnh
Danh sách chương